Lần này đánh nhau này, ngoài việc Tiêu Ninh bị thương nặng, Lăng Ba và Tần Thư cũng bị một số vết thương ngoài da, tuy không nghiêm trọng nhưng vết thương nhìn có chút đáng sợ. 
Hai người tranh nhau canh giường bệnh, Mạc Nhan đỡ trán, hai người ngu ngốc này, còn chưa thấy có người ở đây sao? 
Quả nhiên, Phong Thành dùng một câu bác bỏ yêu cầu của hai người họ, “Tất cả quay về đi, tôi sẽ ở đây.” 
Tần Thư không phục, cậu với Tiêu Ninh có giao tình hơn mười năm, người đàn ông này quen biết Tiêu Ninh được bao lâu, lại còn nguy hiểm như vậy, không yên tâm giao Tiêu Ninh cho người đàn ông này. 
Phong Thành dường như nhận ra băn khoăn của cậu, nhưng không giải thích, thay vào đó là Mạc Nhan kéo lấy Tần Thư nói nhỏ vào tai cậu, “Cứ để Phong Thành ở đây. Anh ấy lớn tuổi hơn cậu và biết cách chăm sóc bệnh nhân thế nào, cậu đừng giúp cho thêm chộn rộn.” 
Tần Thư định mở miệng phản bác nhưng thấy Mạc Nhan nói đúng, cuối cùng đành ra về cùng Lăng Ba và Mạc Nhan. 
Dưới sự chỉ huy của Mạc Nhan, bệnh viện chuyển thêm một chiếc giường đặt cạnh giường của Tiêu Ninh để Phong Thành nghỉ ngơi vào ban đêm. Trong phòng rất yên tĩnh chỉ có tiếng bíp bíp của máy móc, Phong Thành ngồi trên ghế sô pha ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Khuôn mặt tuấn tú có chút mệt mỏi, lại chậm rãi nhìn qua giường, lòng trở nên bình tĩnh và mềm mại, sau đó hắn đứng dậy đi đến bên cạnh, và nghiêng người nhìn thiếu niên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-thuy-truong-luu/1249482/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.