Tiêu Vũ đi chợp mắt buổi trưa, Tần Thư vẫn đang ngồi trên sô pha ăn trái cây, thấy anh đi vào, nhướng mày hỏi, “Nói đi, làm sao cậu biết Phong Thành?” 
“Cậu biết hắn?” Tiêu Ninh giả bộ kinh ngạc. 
Tần Thư nhổ hạt cam trong lòng bàn tay, vẻ mặt già dặn, “Cậu biết hắn là ai không?” 
Tiêu Ninh lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh cậu ta, gắp một quả táo bỏ vào miệng, nghe thấy Tần Thư nói, “Phong Thành, nam, 22 tuổi, người Thượng Hải, chưa lập gia đình, 14 tuổi được Bắc Đại tuyển thẳng, 18 tuổi tốt nghiệp thạc sĩ. Sau đó hắn ta đến định cư tại An Bình và hiện là chủ tịch của tập đoàn Phong Thành. Người ta nói rằng danh tính khác của hắn là một thủ lĩnh của tổ chức thế giới ngầm Crow. Tất nhiên, chính là có người nói vậy thôi.” 
Tiêu Ninh kinh ngạc hỏi, “Làm sao cậu biết rõ ràng như vậy?” 
“Cậu đừng quên lão đầu tử nhà tớ làm gì,” Tần Thư khá tự hào khi nhắc tới cha, lại nói tiếp, “Nhưng người tên Phong Thành này chưa rõ là tốt hay xấu, cho nên dù có nhiều người muốn ra tay cũng không có cách, chỉ cần hắn vĩnh viễn sống như thế này, sẽ có thể sống một đời bình yên vô sự.” 
Thật là điều cực kỳ tồi tệ khi không nhìn ra tốt hay xấu. 
Nếu phương pháp sống của một người có thể đạt được điểm này, đủ cho thấy kỹ năng sống của người đó rất sâu sắc, Tiêu Ninh nghĩ, không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, càng ngày càng cảm thấy việc Phong Thành tiếp cận mình có bất kỳ mục 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-thuy-truong-luu/1249463/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.