Hôm sau tỉnh dậy, Ngụy Thiên Thành thấy sau gáy đau nhức, chóng mặt hoa mắt. Tuổi này rất dễ sinh bệnh, lại thêm kết quả kiểm tra sức khỏe gần đây không tốt, nên hắn cũng không để ý, vẫn ăn bữa sáng quản gia chuẩn bị, sau đó ra vườn hoa tản bộ. Trong vườn có một nhà kính trồng hoa được bày trí vô cùng xinh đẹp.
Trọng Thế Hoàng và Ôn Cố tàng hình đi theo hắn, Ôn Cố thấy sắc mặt Trọng Thế Hoàng khẽ biến, nhỏ giọng nói: "Sao thế?"
Trọng Thế Hoàng chỉ vào bức họa trong nhà kính: "Đó là dì út."
Ôn Cố đến gần xem. Người trong tranh quả thực không lộng lẫy tự tin bằng Lưu Hiểu Linh, nhưng dáng vẻ thanh tú đoan trang, phong thái uyển chuyển rất gây dễ thiện cảm cho người khác.
"Cậu nhìn kĩ thế làm gì? Dì là trưởng bối của cậu đấy." Trọng Thế Hoàng đè lên trán Ôn Cố, đẩy cậu ra sau.
Ôn Cố quay sang thấy Ngụy Thiên Thành đang ngồi xổm trên đất, quay lưng với họ, hỏi khẽ: "Ông ta đang làm gì vậy?"
"Đốt vàng mã." Trọng Thế Hoàng hàm ý không tốt.
Ngụy Thiên Thành vừa bỏ tiền giấy vào chậu than, vừa lải nhải: "Hôm qua tôi mơ thấy Hán Tư. Nó thay đổi rồi, giờ đã hiểu chuyện hơn nhiều. Mình ở dưới có nhìn thấy không? Aiz, có mẹ con nào mà giận nhau qua một đêm, cũng bao nhiêu năm rồi, nếu mình dưới đó có gặp thì hãy tha thứ cho nó đi. Có nó bên cạnh mình, tôi cũng yên tâm hơn chút."
"Tôi biết mình thích may quần áo, để mai tôi sai người làm quần áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-the/1340256/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.