Quá trình không quan trọng, quan trọng là bọn họ cuối cùng cũng thành công.
Tang Bồ và Thanh Tiêu vô cùng vui sướng dẫn Ôn Cố về Côn Lôn, trong lòng vẫn rất tò mò về chuyện giữa cậu với Kiều Kiều. Nhưng từ lúc đi Thiên Hồ cảnh về, thần sắc Ôn Cố rất kỳ lạ, thường thì vừa nói đã đi, còn không thì cũng nhìn về xa xa mà ngẩn người, khiến Thanh Tiêu và Tang Bồ muốn hỏi cũng không thể mở miệng, đành phải ôm nghi ngờ trở lại Côn Lôn.
Họ trở về nhanh như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Bạch Tu Đại Tiên, lúc ông trông thấy Thiên Đồng Ngọc, mừng rỡ đến nheo mắt, khen ngợi không ngớt.
"Các ngươi tính dùng tảng đá này làm chân đỉnh à? Nhưng cũng chỉ đủ một thôi." Giọng nói lạnh như băng vang lên phía sau họ.
Đám Ôn Cố vừa quay đầu thì thấy Thanh Trản mang theo một thanh niên áo xám đi tới. Thanh niên mi mục sơ lãng*, vẻ mặt lạnh nhạt, mơ hồ hàm chứa ý cự tuyệt người ngoài cả ngàn dặm**.
*mặt mày trong trẻo, sạch sẽ
**không muốn người ngoài đến gần,hình dung loại người kiêu ngạo, khó gần
Bạch Tu Đại Tiên vui mừng nói: "Chẳng lẽ vị này chính là Nguyên Thời đại tiên."
Thanh niên gật đầu: "Ta là Nguyên Thời."
"Vừa nãy ngươi bảo nó làm chân đỉnh là ý gì?" Thanh Tiêu hỏi.
Nguyên Thời lười biếng đáp: "Khối này là nguyên thạch của Thiên Đồng Ngọc, phải tinh luyện mới dùng được. Một khối nhỏ như vậy, đại khái có thể tinh luyện..." Hắn vươn nắm tay ra, "Một nửa bằng này."
...
Lòng Bạch Tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-the/1340230/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.