Ôn Cố biết rồi đến một ngày mình cũng sẽ đối mặt với chất vấn của Trọng Thế Hoàng, nhưng không ngờ ngày này tới nhanh và đột ngột như vậy, nên nhất thời luống cuống không biết làm sao.
Cảnh Tụng Bình cũng phục hồi tinh thần, kinh ngạc nói: "Cậu thật là Triệu Thụ Thanh?"
Chu Phục Hổ sải bước đến thật nhanh, ôm lấy Ôn Cố: "Tôi biết mà, nhóc con cậu phúc lớn mạng lớn, sao dễ chết thế được."
Trọng Thế Hoàng đẩy tay anh ta ra, kéo người tới cạnh mình: "Anh tự lo cho mình trước đi." Rồi hắn quay sang nhìn Ôn Cố đang rối rắm, "Nếu mặt không bị gì, chắc giọng cũng không sao đúng không?"
Ôn Cố há miệng, đáp khẽ: "Không... Khụ, không sao."
Cảnh Tụng Bình như cười như không: "Cậu được lắm, giả vờ lâu thật." Mình đúng là ngu kinh, tự dưng đến bệnh viện tìm bác sĩ tâm thần cho Trọng Thế Hoàng.
Tai Ôn Cố giật giật, nghiêm mặt hỏi: "Những người khác đâu?"
Trọng Thế Hoàng cho rằng cậu cố ý lảng sang chuyện khác, tay ôm eo cậu khẽ nhéo một cái, thấp giọng nói: "Không bỏ qua cho cậu dễ vậy đâu."
Tê nhói trên thắt lưng như mực nhỏ xuống giấy Tuyên Thành, từ từ ngấm xuống, da đầu và lòng bàn chân Ôn Cố cũng run lên.
Trọng Thế Hoàng nói: "Đi xem thử nhóm anh Đồng có tìm được người chưa."
Lão Phạm cũng là hệ kim, hắn chuyển hết tất cả côn và kim loại chắn trước Hummer và SUV đi để dọn đường, sau đó lên xe, cùng chen chúc với Trọng Thế Hoàng và Ôn Cố ở ghế sau. Trọng Thế Hoàng nhân cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-the/1340211/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.