Trọng Thế Hoàng thong thả rửa chén, tâm trạng không hề bị tin tức này ảnh hưởng: "Vậy cứ cho hắn đến."
Mạnh Cẩn liếc nhìn bóng lưng vui vẻ của hắn: "Cậu tương tư thành họa rồi trả lời hay nhỉ?"
Trọng Thế Hoàng vô thức nhìn lướt sang phòng khách, "Đừng dùng thành ngữ linh tinh."
"Thế nên dùng ôm cây đợi thỏ hay gậy ông đập lưng ông?"
Trọng Thế Hoàng không để ý anh ta trêu chọc, "Hổ Thành là địa bàn của hắn, giờ mọi chuyện đều bị chúng ta chèn ép, hắn trở mặt là chuyện sớm muộn."
Mạnh Cẩn nói: "Hắn không đơn thương độc mã tấn công, còn có viện trợ mạnh từ bên ngoài nữa."
Hai người trao nhau một ánh mắt ngầm hiểu.
Mạnh Cẩn nói tiếp: "Luyến tiếc con mọn không tóm được lang sói*. Bằng không, kẹt xỉ như hắn ta sao có chuyện chịu dùng vũ khí xịn đổi lấy thuốc quá hạn?"
*muốn đạt được mục đích thì phải trả một cái giá xứng đáng
Trọng Thế Hoàng lên tiếng: "Dặn dò bệnh viện, bảo họ đặc biệt cung cấp thuốc quá hạn cho bọn chúng."
"Yên tâm, tôi còn nhắc họ đổi bao bì nữa cơ mà. Tiếc là bọn chúng không chịu được bao lâu."
Trọng Thế Hoàng tiếc hận: "Sao bọn chúng không rớt sông cả lũ đi."
Mạnh Cẩn gật đầu: "Thời tiết này rất dễ bị cảm."
Hai người âm thầm cầu cho Hứa Trường Sinh bị bệnh nặng một trận, mỗi ngày uống năm lần thuốc quá hạn.
Mạnh Cẩn bảo: "Tiếc đám vũ khí kia quá."
Trọng Thế Hoàng hỏi: "Nghe bảo cậu động tay động chân gì rồi mà?"
"Vậy nên mới tiếc."
Trọng Thế Hoàng nói: "Sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-the/1340207/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.