"Thụ Thanh." Trọng Thế Hoàng gọi rất nhẹ, không dám quay đầu lại, sợ dọa đến linh hồn. Hắn chậm rãi nâng tay sờ sờ cánh tay vòng quanh cổ, xác định đối phương không rụt lại mới yên tâm nắm lấy.
Ôn Cố không rõ tại sao mình lại nhất thời xúc động ôm lấy hắn, ôm xong mới nhận ra động tác này như một chén trà xanh giải khát, lòng dạ nôn nóng bình tĩnh lại trong chớp mắt, dễ chịu nói không nên lời.
"Cậu đừng đi." Trọng Thế Hoàng khẽ nắm chặt tay cậu.
Ôn Cố không nói chuyện.
"Tôi tìm đạo sĩ giúp cậu."
"Có lẽ tìm được một cơ thể thích hợp là có thể hoàn dương."
"Dù không thể hoàn dương cũng không sao, tôi sẽ xây một căn phòng không có cửa sổ, bịt thật kín không để ánh nắng lọt vào."
"Thụ Thanh, cậu nói gì đi."
"... Cậu nãy giờ không nói gì, tôi thấy hơi sợ."
Ôn Cố nâng tay gõ nhẹ lên đầu hắn.
Trọng Thế Hoàng lập tức cảm nhận được một cơn choáng váng không thể kháng cự ập tới, không quan tâm đến sự chống cự của hắn mà đè ép, mí mắt nặng như Thái Sơn, muốn quay đầu nhìn ra phía sau, nhưng thân thể không chịu phối hợp. Trước khi hôn mê, hắn mơ hồ nghe được người nọ vòng đến phía trước, dịu dàng nói: "Bánh kem ngon lắm, cám ơn."
Lúc Trọng Thế Hoàng tỉnh lại, bốn bề sáng trưng.
Chu Phục Hổ vỗ vai hắn, nhìn hắn lo lắng.
Trọng Thế Hoàng đột ngột nắm tay anh ta, giận dữ hét lên: "Ai cho phép anh bật đèn?"
Chu Phục Hổ bị quát mà không hiểu ra sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-the/1340200/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.