Không phải bánh nướng, cũng không phải lẩu, mà chỉ là một tiệm thức ăn nhanh bình thường, tám người vây kín chiếc bàn tròn. Ôn Cố nhìn Trọng Thế Hoàng cúi đầu xơi từng miếng cơm to, trong lòng sinh ra cảm giác khác thường.
Trọng Thế Hoàng bận rộn cỡ nào, cậu biết chứ. Bận như vậy mà còn sẵn sàng thu xếp công việc ra ngoài ăn cơm với cậu, cậu biết, nhưng không thể tiếp nhận.
"Sao cậu không ăn?" Trọng Thế Hoàng nhíu mày, "Ăn kiêng à?"
Ôn Cố thở dài, cầm đũa lên.
"Cốp", Trọng Thế Hoàng dùng đũa gõ vào đũa cậu.
Ôn Cố khó hiểu nhìn lửa giận tràn ngập trên mặt hắn.
Trọng Thế Hoàng cắn răng: "Không muốn ăn thì đừng ăn, muốn đói chết thì cứ việc!" Vẻ mặt này là ý gì? Là ghét ăn cơm hay ghét ăn cơm với mình? Hắn thấy mình bị mỡ heo lấp đầu rồi nên mới ngu ngốc chạy tới đây. Trông sắc mặt Triệu Thụ Thanh hồng hào, dáng vẻ tràn đầy sức sống, mặt mày rạng rỡ, giống đói bụng suốt mấy ngày chỗ nào? Chả ít đi ký thịt nào, thậm chí còn không phải giảm béo.
"Không phải không muốn ăn." Ôn Cố cầm đũa, học theo Trọng Thế Hoàng cho từng miếng cơm to vào miệng.
Lần đầu tiên Trọng Thế Hoàng thấy cậu ăn uống thoải mái như vậy, hơi nguôi cơn tức, tiếp tục ăn thêm hai miếng, rồi lại không vui nắm tay Ôn Cố: "Cậu lâu rồi không chịu ăn cơm, không nên ăn dồn quá nhiều, không tốt cho dạ dày đâu."
Ôn Cố dừng lại: "Sao anh biết tôi lâu rồi chưa ăn cơm?"
Trọng Thế Hoàng bị hỏi khó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-the/1340194/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.