Trọng Thế Hoàng về công ty tăng ca, là vệ sĩ, Ôn Cố chỉ có thể đi theo. Cơm tối là một phần hamburger của cửa hàng thức ăn nhanh dưới lầu, cộng thêm cà phê đen. 
Lần đầu tiên uống cà phê đen, Ôn Cố vô cùng phấn khích. 
Trọng Thế Hoàng liếc cậu: "Đừng nói với tôi là cậu mới uống cà phê lần đầu đấy nhé." 
Ôn Cố im lặng tiến về trước. 
"Sao không trả lời?" 
"Anh bảo tôi không cần nói cho anh biết mà." Ôn Cố cảm thấy Trọng Thế Hoàng nói chuyện rất mâu thuẫn. 
Trọng Thế Hoàng đáp: "Cậu sống ở thập niên bao nhiêu vậy? Giờ tôi mới gặp người lần đầu tiên uống cà phê." 
Ôn Cố nghi hoặc: "Mấy người khác đều bỏ qua lần đầu tiên, trực tiếp uống từ lần thứ hai à?" 
"..." Trọng Thế Hoàng phát hiện hôm nay mình nói chuyện y như cái sàng, chỗ nào cũng có lỗ hổng. May mà di động đột nhiên vang lên, giúp hắn thoát khỏi tình cảnh xấu hổ. Hắn bắt máy, không biết nghe được cái gì, sắc mặt biến đổi, tránh ra hai bước, âm trầm nói: "Các anh đang tìm người nào hả? Ngay cả một đứa nhóc mười sáu tuổi cũng trông không được?" 
Nghe thấy "đứa nhóc", Ôn Cố hơi ngạc nhiên, tai giật giật, một tiếng nói khác từ đầu kia điện thoại truyền tới. 
"Trọng tiên sinh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng tìm được nó." 
"Hi vọng đêm nay nó có thể đúng giờ về nhà ngủ." Trọng Thế Hoàng ngắt điện thoại, bưng cà phê xuất thần nhìn ra cửa sổ. 
Ôn Cố tò mò hỏi: "Đứa nhóc nào vậy?" 
Trọng Thế Hoàng liếc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-the/1340180/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.