"Vào đây." Ngay tích tắc Trọng Thế Hoàng bước tới, bầu không khí ấm áp giữa hổ và cừu bị phá vỡ.
Chu Phục Hổ nói: "Tôi đang dạy cậu ấy các kiến thức cơ bản của một vệ sĩ."
Trọng Thế Hoàng cười xấu xa: "Anh cũng biết cậu ta vừa đần vừa không có kiến thức à."
"Tôi không có ý đó." Chu Phục Hổ muốn giải thích, nhưng đối tượng giải thích bị Trọng Thế Hoàng lôi đi.
Trọng Thế Hoàng nghiêng đầu nhìn hàng tóc mái dày mượt của Ôn Cố, cảm thấy rất không vừa mắt, "Giả bộ thật thà cho ai xem?"
Ôn Cố đã quen với tiết tấu không có việc gì cũng tìm cách gây sự của hắn, dứt khoát lấy bất biến ứng vạn biến, quay đầu cười ngây ngô.
Trọng Thế Hoàng: "..."
Ôn Cố theo Trọng Thế Hoàng vào phòng khách.
Trọng Đôn Thiện đang nằm trên trường kỷ bạch ngọc làm bằng gỗ tử đàn chạm trổ long văn, gương mặt chữ điền, tai to, tóc mai hoa râm, hai mắt sáng ngời, giữa hai hàng mi đượm nỗi bi thương chưa nguôi ngoai nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự sắc sảo.
Ôn Cố chưa từng gặp Trọng Quốc Cường và Lưu Hiểu Linh, nhưng xét riêng về khí chất, hai ông cháu rất giống nhau.
Lưu Hán Tư dịu ngoan ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên giường, sắc mặt hơi nhợt nhạt, thấy Trọng Thế Hoàng tiến vào mới lộ ra nụ cười yếu ớt.
Trọng Đôn Thiện híp mắt đánh giá Ôn Cố: "Mấy tuổi?"
Ôn Cố trả lời: "Tuổi mụ hai mươi mốt."
"Trong nhà còn ai?"
Đều là vấn đề cũ rích, Ôn Cố chiếu theo bản cũ lặp lại từng cái một.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-the/1340177/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.