Cảnh Tụng Bình nói: "Cận thị cũng là một vấn đề, hay là đi chữa cho khỏi đi, dù sao cũng không khó."
Ôn Cố sợ bọn họ vì nguyên nhân mắt kính mà không chọn mình, vội nói: "Thực ra tôi không bị cận."
Cảnh Tụng Bình hỏi: "Vậy cậu đeo kính làm gì?"
Ôn Cố đáp: "Nhìn đẹp trai hơn."
...
Trọng Thế Hoàng đến trước mặt Ôn Cố, giơ tay tháo mắt kính xuống, nhìn mặt cậu ba giây, giễu cợt: "Xem ra bị cận thị là người khác."
Đây là lần đầu tiên Ôn Cố nhìn gần Trọng Thế Hoàng.
Không có ánh đèn êm dịu chiếu sáng đường cong khuôn mặt, cũng không bị màn hình kéo rộng hai gò má, gương mặt Trọng Thế Hoàng cực kỳ lập thể dưới ánh mặt trời, ánh mắt sắc bén khí thế, hoàn toàn khác với vẻ tú lệ tuyệt luân lúc mới gặp. Giờ phút này, hắn mày kiếm mắt sáng, thần thái anh bạt*, không thấy nửa phần son khí. Ngay cả vóc dáng cũng cao hơn cậu nửa cái đầu!
*có khí chất của người tài giỏi vượt lên trên hạng thường
Ôn Cố đứng đối diện hắn, khí thế hoàn toàn bị áp đảo.
Cảnh Tụng Bình bước tới giải vây: "Cậu cho rằng ai cũng có phúc kế thừa vẻ đẹp của dì Lưu sao? Còn Tiểu Triệu chắc chắn là hoa khôi trong thôn!"
Ôn Cố đỏ mặt.
Chu Phục Hổ cũng cười: "Nếu vợ tôi đẹp như vậy, có khi nửa đêm tôi cũng vui quá mà tỉnh luôn!"
Ôn Cố buồn bực nghĩ: Hình như cậu bị đùa giỡn. Có nên phản kích không?
Trọng Thế Hoàng nhìn mắt kính giá rẻ trong tay, nhẹ nhàng bẻ thành hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-the/1340175/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.