Ôn Cố lúng túng nói: "Ý ta không phải vậy."
Bạch Tu Đại Tiên hừ một tiếng, dừng trước một tòa cao ốc, lại lấy tấm thẻ kia ra, ấn nhẹ một cái lên khối vuông bên cạnh hai cánh cửa kính, cửa tự động mở ra.
Ôn Cố mượn cớ làm dịu đi bầu không khí: "Tấm thẻ này thật thần kỳ."
Bạch Tu Đại Tiên nhét vào tay cậu, "Thích thì cho ngươi đó."
Ôn Cố được sủng mà hãi: "Không có vật này, đại tiên ra vào thế nào?"
Bạch Tu Đại Tiên lấy ra tấm khác: "Ta có nhiều lắm."
Ông dẫn Ôn Cố đi thang máy lên lầu tám. Ôn Cố thế mới biết, cậu vẫn nghĩ đây là một gia đình giàu có, nhưng hóa ra lại có đến mấy trăm hộ cùng sống.
Bạch Tu Đại Tiên thấy cậu tỏ ý cảm thông, cả giận: "Đừng có mà coi thường căn phòng này, giá hơn hai trăm vạn đấy!"
Ôn Cố kinh ngạc thốt lên: "Phòng ốc sơ sài thế này mà giá đến hơn hai trăm vạn lượng?"
"... Hơn hai trăm vạn đồng." Bạch Tu Đại Tiên nhụt chí.
Ba trăm năm không bước ra ngoài, nhân gian thế sự xoay vần, thì quá cảnh thiên*. Chính trị, kinh tế, văn hóa, cuộc sống đã lên đến tầm cao mới. Cậu sống hơn một ngàn năm trên đời này đều là sống hoài sống phí, ngay cả nói chuyện cũng phải học lại từ đầu.
*thời gian trôi qua, cảnh vật thay đổi
Ôn Cố tâm phiền ý loạn tắt cái TV chẳng hiểu đang nói gì, đến ban công triệu mây đen tới, dạo chơi quanh thành phố.
Gần giờ Tý (11h đêm – 1h sáng),sao thưa trăng mờ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-the/1340172/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.