Chương trước
Chương sau
Ứng Thần tức giận, vẻ mặt lạnh lẽo chưa từng có. Sắc mặt tái nhợt, ánh mắt dữ tợn cùng với lệ khí quanh người trong bóng đêm như muốn giết người. Cánh tay ôm Văn Vũ cũng cứng như sắt vì dùng lực quá mạnh.
Nhưng Văn Vũ không sợ, giờ phút này cậu rốt cục mới cảm thấy an tâm.
Hành động nhảy khỏi vách đá để dẫn Ứng Thần ra ngoài quả thực rất nguy hiểm, nhưng chỉ có cách này mới có thể khiến Ứng Thần chấm dứt tranh đấu với Vinh Địch. Cho dù biết cái chết kiếp trước của mình là do Vinh Địch gây ra, cậu cũng không hận Vinh Địch.
Cậu càng không hy vọng Ứng Thần tự tay giết lão bạn tốt duy nhất của hắn. Bởi vì, suy cho cùng, nó sẽ trở thành vết thương vĩnh viễn trong lòng Ứng Thần.
Cậu cũng hiểu Ứng Thần lúc này sợ hãi và tức giận như thế nào. Vì thế cậu chủ động vòng tay qua cổ Ứng Thần, cố gắng dỗ dành: "Ứng Thần, cuối cùng anh cũng trở về tìm em rồi. ”
Ứng Thần không nói, hơi quay đầu lại, đưa mắt nhìn về phía bác Triệu đang ở phía sau, trong mắt hiện lên tia âm u muốn giết người.
Trong khoảnh khắc Văn Vũ rơi xuống, bác Triệu cấp tốc di chuyển xuống vách núi, chờ đợi cứu Văn Vũ vào giây phút cuối cùng. Quả nhiên bác không cần ra tay Ứng Thần đã chạy tới đón Văn Vũ sắp rơi xuống.
Nhiệm vụ Ứng Thần giao cho bác là bảo vệ Văn Vũ, mà bác lại để cho Văn Vũ cách cái chết gần như vậy.
Bác thậm chí còn tưởng tượng những gì đang chờ đợi chính mình, run như cầy sấy nói: "Chủ nhân"
Văn Vũ vội vàng hôn lên mặt Ứng Thần, nói: "Mặc kệ chuyện bác Triệu đi, đó là điều em phải làm để đưa anh trở lại. ”
Ứng Thần ổn định nhịp thở gấp gáp của mình, nói ra câu đầu tiên: "Em có việc, có thể gửi tin nhắn cho anh. Sao em lại làm thế? ”
Thanh âm khàn khàn trầm thấp, chịu đựng sự tức giận và nỗi sợ hãi vô tận.
"Em gửi rồi, anh có trả lời đâu!"
Văn Vũ biết tâm trạng của hắn, vì vậy chủ động nói: "Cái vòng tay anh tặng em đổi màu, em lo lắng anh gặp chuyện không may nhưng lại không tìm được mới nghĩ ra cách như vậy đó. Anh tự nhiên biến mất chẳng rõ, anh biết em lo lắng thế nào không? ”
Nói xong, cậu cố ý nghiêng đầu không nhìn Ứng Thần, tức giận tủi thân cắn môi dưới.
Cánh tay cứng ngắc của Ứng Thần hơi buông lỏng, giọng nói khàn khàn vẫn còn vương lại nỗi sợ hãi mạnh mẽ:"Nếu như vừa rồi anh không chạy tới. ”
"Em sẽ."
Văn Vũ thấp giọng nói: "Còn có bác Triệu ở đây, em biết em sẽ không sao ”
"Lần sau"
"Sẽ không có lần sau!"
Giọng điệu Văn Vũ kiên định.
Cậu biết những thay đổi cảm xúc của mình có thể khiến Ứng Thần sợ hãi và tức giận, vì thế ra vẻ sa sút nói: "Cảm giác rơi xuống chẳng tốt tí nào, toàn thân đau đớn, lúc nãy thiếu chút nữa là em ngất luôn rồi."
"Ứng Thần, em muốn về nhà."
Giọng cậu trầm xuống, giống như muốn khóc.
Trái tim Ứng Thần đang treo lơ lửng thở ra một hơi thật dài, chẳng qua thần sắc vẫn âm u như trước: "Chờ về nhà, em giải thích chuyện này cho anh.”
Văn Vũ: Xem ra cửa ải này không dễ vượt qua.
Cậu còn muốn nói tiếp, hai tay Ứng Thần ôm cậu đột nhiên siết chặt, trong lúc hoảng hốt hoàn cảnh xung quanh nhanh chóng biến ảo, cậu được Ứng Thần ôm bay ra vách núi, trở lại đài quan sát vừa rồi cậu nhảy xuống.
Hạ Mộc thất thần, bị người dưới vách núi đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, thân thể xụi lơ trên hàng rào: "Văn Vũ! Cậu làm tôi sợ chết khiếp. Sao cậu lại làm bậy như vậy, cậu không sao chứ? ”
Ứng Thần liếc anh ta một cái, lại rũ mắt nhìn Văn Vũ trong lòng mình đột nhiên hiểu ra gì đó,nghiến răng nghiến lợi nói: "Em là vì Vinh Địch? ”
Văn Vũ không hoàn toàn chắc chắn Ứng Thần đi tìm Vinh Địch đánh nhau, cậu thăm dò nói: "Em không tìm thấy anh, nghĩ có phải ở cùng một nơi với Vinh Địch hay không? Cho nên đến hỏi thăm thầy Hạ. Đúng rồi Vinh Địch thì sao? Anh có biết y ở đâu không? ”
Lúc nói, cậu không ngừng xem biểu cảm thay đổi của Ứng Thần. Dưới ánh đèn, người đàn ông sắc mặt tái nhợt, u ám đến khiếp người. Nhưng không nhìn thấy bất cứ vết thương nào.
Mà Ứng Thần, sau khi nhìn thấy Hạ Mộc cũng ở đây, trong lòng đã rõ ràng mục đích Văn Vũ không bất chấp nguy hiểm gọi hắn về, ánh mắt tối sầm: "Em biết rõ còn hỏi. Sao em lại giấu anh? Vinh Địch hại em, sao em lại dùng phương thức như vậy ngăn cản anh. ”
Sự thật đã được phơi bày.
Văn Vũ không còn giả ngốc nữa: "Em không nói cho anh biết là không muốn anh và Vinh Địch lưỡng bại câu thương*”
(Thành ngữ: Cả hai bên đều bị tổn thương trong cuộc giành giật, chẳng bên nào được lợi cả)
Cậu giơ tay lên nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay, dưới ánh đèn mờ ảo vẫn là ảm đạm không có ánh sáng: "Anh, hai người sao rồi? Anh có bị thương không? Vinh Địch đâu? ”
Ứng Thần đen mặt không nói lời nào, ôm Văn Vũ đi về phía trước: "Không cần để ý đến y, về nhà với anh."
"Trước đừng đi."
Văn Vũ kêu hắn dừng lại: "Thầy Hạ rất lo lắng cho Vinh Địch, anh nói cho anh ấy biết Vinh tiên sinh ở đâu được không? ”
Ứng Thần nghiến răng nghiến lợi, giọng nói u ám đến chảy cả máu: " Chuyện này em biết, còn muốn cứu y? ”
Hắn thật sự đang tử đấu với Vinh Địch hơn mười ngày, trong lúc đó Vinh Địch nhận sai với hắn, xin tha. Nhưng hắn không khống chế được oán hận vô hạn trong lòng.
Hắn vừa nghĩ đến kiếp trước Văn Vũ sau khi ngã xuống vách núi thân thể chia năm xẻ bảy, nghĩ đến ngàn năm hắn tìm kiếm thống khổ, nghĩ đến sau khi đầu thai Văn Vũ vất vả như vậy, hắn hận không thể xé Vinh Địch thành mảnh nhỏ.
Văn Vũ túm vạt áo hắn, nhẹ giọng nói: "Ứng Thần, chuyện kiếp trước đều đã qua, không phải sao? Cúng ta sẽ sống tốt trong vài thập kỷ còn lại, em không muốn thấy anh bị thương. ”
Ứng Thần: "Anh sẽ không bị thương."
Chết chỉ có thể là Vinh Địch.
Cho dù lần này Văn Vũ ngăn cản hắn, hắn sẽ lại tìm kiếm cơ hội. Bất kể Vinh Địch chạy trốn đến nơi nào, hắn đều có thể tìm ra y xé xác y.
"Ứng Thần."
Văn Vũ biết hắn đang suy nghĩ gì, mang theo chút thỉnh cầu gọi hắn lại: " Giờ anh đang tức giận mới xúc động như vậy. Vinh Địch là bạn tốt mấy ngàn năm của anh, y làm hết thảy là vì anh. Nếu anh thực sự giết y, lúc anh bình tĩnh lại sẽ nghĩ sao? ”
Ứng Thần cười nhạo: "Y chết chưa hết tội."
"Nhưng em sẽ bất an!"
Văn Vũ nghiêm túc nói: " Em không hy vọng bạn bè thân thiết của anh vì em mà chết, còn có nếu y chết thật, em nên đối mặt với thầy Hạ như thế nào? ”
Hạ Mộc không hiểu giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết giờ Vinh Địch rất nguy hiểm, mà Văn Vũ đang cầu Ứng Thần buông tha y.
Hóa ra đây là nguyên nhân cánh hoa trong quả cầu thủy tinh héo rũ.
Vinh Địch hiện tại ở đâu, bị giết rồi ư?
Anh từng oán hận Vinh Địch lấy thân phận con người lừa gạt tình cảm của anh, khiến anh nghĩ rằng có thể ở bên y đến hết cuộc đời. Khi biết y không phải là con người, sẽ không già không chết. Anh quyết tâm rời khỏi y.
Nhưng hiện tại sau khi biết Vinh Địch sẽ chết, Hạ Mộc bắt đầu đau lòng.
Anh nhìn Về phía Văn Vũ như cầu cứu.
Văn Vũ hiểu được gật đầu với anh. Sau đó ôm cổ Ứng Thần, hôn lên đôi môi đang mím chặt của người đàn ông nói: "Ứng Thần, nếu không chuyện này từ từ tính。 Anh trước tiên thả Vinh Địch ra cho thầy Hạ được không? Bằng không thầy Hạ nghe được lời nói của chúng ta càng lo lắng cho y nhiều hơn. ”
Lúc gọi tên Ứng Thần, âm cuối kéo dài, giống như làm nũng.
Tính cách của Văn Vũ kiếp này đã thay đổi rất nhiều, xử sự cứng rắn, tính cách lãnh đạm.
Hai người gặp nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Ứng Thần thấy Văn Vũ nói chuyện với mình bằng hái độ mềm mỏng, giống hệt như thiếu niên kiếp trước luôn cầu xin hắn.
Cho dù Ứng Thần có giận dữ đến đâu cũng không chịu nổi làm nũng như vậy. Hắn rũ mắt nhìn Văn Vũ, hồi lâu từ trong giọng nói lăn ra một tiếng 'Ừ' trầm thấp.
Cánh tay dài nhẹ nhàng huy động, một tia sáng trắng lóe lên. Trong màn đêm trống trải tăm tối, có một khe hở dường như dẫn đến một không gian khác hiện ra, bên trong là một vật thể khổng lồ không xác định quay cuồng lăn ra, nặng nề ngã ở trước mặt bọn họ.
Là một con quái vật khổng lồ. Giống như một con rồng có sừng, cái đuôi dài kéo trên mặt đất trông không giống rồng lắm. Y nằm trên mặt đất thấp giọng rên rỉ, dùng sức giãy dụa.
Ngay cả sức lực khôi phục hình người cũng không có, vảy trên người sáng lên tia máu dưới ánh đèn đường cực kỳ doạ người. Văn Vũ nhìn thoáng qua, liền biết y bị thương rất nặng.
"Anh cứu Vinh Địch sao?" Văn Vũ hỏi.
Phản ứng của Hạ Mộc cho cậu đáp án.
Hạ Mộc liều mạng chạy tới cự thú khổng lồ, ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy đầu của con thú khổng lồ đang chảy máu không ngừng trên mặt đất, không ngừng kêu to: "Vinh Địch. Là em, em là Hạ Mộc. Anh thế nào rồi? Xảy ra chuyện gì thế anh? ”
Cự thú đang thở dốc nghe được giọng nói này đột nhiên dừng mọi động tác, sau đó thân hình khổng lồ chợt thu nhỏ nhanh chóng biến thành hình người.
Là Vinh Địch. Vết thương rất nặng, toàn thân đầy máu. Hơi thở thoi thóp nằm úp sấp trên đùi Hạ Mộc.
"Vinh Địch, Vinh Địch!"
Giọng nói của Hạ Mộc run lên: "Anh thế nào rồi? Sao lại thế này? ”
Vinh Địch cố sức mở mắt ra, đôi mắt tan rã ảm đạm phản phản chiếu hình ảnh Hạ Mộc lo lắng, sau đó lại vô lực nhắm lại. Y chật vật đến không thở nổi chứ đừng nói tới trả lời câu hỏi của Hạ Mộc.
Văn Vũ kinh ngạc Vinh Địch thế mà bị Ứng Thần đánh cho bị thương nặng như vậy, lại càng lo y cứ như vậy mà chết, lo lắng hỏi: "Ứng Thần, làm sao bây giờ? Chúng ta có thể gọi bác sĩ cứu y không? ”
"Bác sĩ không cứu được y."
Ứng Thần lạnh lùng nhìn Vinh Địch trên mặt đất một cái, ôm Văn Vũ xoay người rời đi: "Về nhà."
Văn Vũ ôm cổ Ứng Thần, hét lên với bác Triệu ở phia sau: " Bác Triệu, bác đưa 2 người họ về nhà, giúp chăm Vinh tiên sinh.'
Bác Triệu sinh tồn trong khe hở, thật cẩn thận liếc mắt nhìn bóng lưng Ứng Thần: "Vâng. ”——
Từ nhà đến chỗ Hạ Mộc có hơn 500km, lúc bác Triệu dẫn cậu đến, tốc độ di chuyển khiến Văn Vũ đau đớn không muốn sống.
Mà lúc cùng Ứng Thần trở về, cậu không hề có cảm giác gì, phút chốc đã về tới nhà.
Cậu muốn phá vỡ sự im lặng của Ứng Thần, cười nói: "Lúc bác Triệu đưa em đến nhà thầy Hạ cơ thể em khó chịu dữ lắm,không nghĩ cùng anh trở về lại thoải mái như vậy. Hóa ra người đưa đón không giống nhau, cảm giác cơ thể khác nhau rất nhiều. ”
Ứng Thần vẫn không nói. Ôm cậu đi vào phòng ngủ, động tác nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, thấp giọng hỏi: "Còn khó chịu không? ”
Là quan tâm cậu, đau lòng cậu, nhưng vẫn lạnh lùng.
Hiển nhiên là đối với chuyện cậu nhảy vách đá không buông tha.
Cho nên Văn Vũ đến bên cạnh hắn nhẹ nhàng: "Còn rất khó chịu. ”
Ứng Thần yên lặng thở dài, ngồi xuống bên cạnh cậu: " Khó chịu chỗ nào? ”
Văn Vũ chỉ vài chỗ trên người mình: "Đây, đây, còn có chỗ này cũng khó chịu nữa. ”
Tất cả đều là nơi Ứng Thần thích chạm vào cậu.
Ứng Thần nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Sau đó kéo chăn đắp lên người cậu: "Khó chịu, cứ nghỉ ngơi cho tốt. ”
Nói xong thì đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Văn Vũ vội vàng gọi hắn: "Anh đi đâu vậy?"
Ứng Thần: "Yên tâm, không phải đi tìm Vinh Địch. ”
"Anh đừng đi."
Văn Vũ vứt chăn xuống: "Chúng ta nói một chút đi, chuyện này dù sao cũng phải giải quyết. ”
Ứng Thần dừng lại, ánh mắt âm u nhìn thiếu niên trên giường: "Giải quyết như thế nào? Để cho anh chấp nhận chuyện em vì cứu một tên đàn ông mà đi nhảy vách núi tự sát à? ”
Văn Vũ: "Em nói em chỉ là vì muốn anh trở về, bác Triệu sẽ cứu em, em sẽ không chết đâu. ”
"Lỡ như thì sao."
Thanh âm Ứng Thần ẩn nhẫn đến cực điểm: "Lỡ như hắn không đón được em, lỡ như anh không đuổi kịp được."
Văn Vũ thấp giọng nói: "Không phải anh đón được em rồi à, hơn nữa anh cũng thấy bác Triệu ở bên dưới. ”
Ứng Thần nhìn cậu một hồi, nói: "Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi ra ngoài một lát. ”
"Anh quay lại!"
Văn Vũ thấy mềm không được, chính mình cũng khó thở. Ném gối đầu về phía Ứng Thần: "Anh không biết em nhớ anh sao, anh còn đi! Vừa rồi em không phải là vì cứu Vinh Địch, em là vì gặp anh, muốn nhìn thấy anh an toàn! ”
"Anh có biết em lo lắng về anh như thế nào sau khi nhìn thấy vòng đeo tay không? Anh rời đi mà không nói một lời nào nhiều ngày như vậy, anh có nghĩ tới cảm giác của em không! ”
Ứng Thần ôm gối đầu bay tới, dừng bước chân.
Mà Văn Vũ càng nghĩ càng tủi thân, cậu dựa vào trên giường không nhìn Ứng Thần: "Đêm đó anh làm em rất đau, ngày hôm sau lúc em huấn luyện thiếu chút nữa ngất xỉu trên sân thể dục, nhưng còn anh thì sao, chút tin tức cũng không có. ”
"Ngày huấn luyện quân sự kết thúc, em còn mong anh sẽ đến đón em".
Biểu tình âm u của Ứng Thần buông lỏng, ánh mắt lạnh lùng bắt đầu trở nên đau lòng. Hắn đi đến bên giường ngồi xổm xuống: "Bây giờ còn đau không?"
"Đau."
Văn Vũ tức giận: "Vốn huấn luyện cũng đã đủ mệt rồi, vừa rồi còn theo bác Triệu di chuyển đến nhà thầy Hạ, đau đến nỗi em cũng không muốn sống nữa. ”
Ứng Thần: "Đừng nói những lời như vậy. ”
"Em biết giờ anh giận em lắm, là lo lắng cho em. Nhưng em cũng lo lắng cho anh! Em không có khả năng tìm thấy anh, em chỉ có thể sử dụng cách này. Anh vẫn còn có thể giận em, còn em giận ai được. Văn Vũ vốn thấy mềm không được, mới bắt đầu cứng rắn. Kết quả càng nói trong lòng càng khó chịu, cuối cùng ánh mắt bắt đầu đỏ hoe.
Ứng Thần luống cuống, vội vàng nâng mặt Văn Vũ, nói: "Không giận, anh không giận, ngoan, đừng khóc. ”
Kết quả hắn không nói những lời này còn tốt, vừa nói ra nước mắt Văn Vũ đột nhiên không chịu thua kém mà chảy ra.
Ứng Thần đau lòng cơ hồ muốn túm lấy, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt của cậu, khẽ hôn khóe mắt cậu: "Cục cưng, đừng khóc. Xin lỗi, đó là lỗi của anh. Anh xin lỗi, bồi thường cho em, sau này sẽ ở bên em, được chứ? ”
"Vừa rồi anh không giận em, anh giận bản thân không bảo vệ được em. Anh khiến em từ trên cao như vậy rơi xuống, nhưng em còn cố ý nhảy vách núi lỡ như, lỡ như!
Lỡ như kiếp này hắn cũng không bảo vệ được đứa nhỏ này, Ứng Thần chỉ là ngẫm lại cũng tuyệt vọng đến mức giống như rơi vào vực sâu vô tận.
Được rồi, chuyện này coi như đã qua.
Văn Vũ hoàn toàn yên tâm, chỉ vào chiếc vòng tay hỏi: "Vậy anh giải thích cho em, chuyện gì xảy ra? Anh cũng bị thương nặng à? ”
"Vinh Địch không đả thương được anh."
Ứng Thần lắc đầu: "Chỉ là tiêu hao quá nhiều mà thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao. Đừng lo cho anh. Đêm đó em đau lắm à? ”
Văn Vũ ừ một tiếng: "Em chỉ là một người bình thường. Anh không nói lời nào tới làm em cả một đêm, anh bảo em sẽ như thế nào. Xong việc thì chẳng thấy anh đâu luôn."
Cậu giận dỗi đẩy Ứng Thần: "Được rồi, em nói xong rồi, anh muốn ra ngoài thì đi đi! ”
Lúc này, Ứng Thần làm sao có thể rời đi.
Hắn dựa vào bên cạnh Văn Vũ, khẽ hôn lên trán cậu: "Anh không đi, để anh ở chỗ này cùng em được không? ”
Văn Vũ nhân cơ hội này nói điều kiện: "Vậy anh giải thích cho em một lần nữa, tại sao anh lại nói anh có thể già đi với em? Có phải anh làm tổn thương bản thân không? ”
Ứng Thần ôm cậu vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Tuổi thọ của em có hạn, nếu em rời đi anh cũng không muốn sống. Đến lúc đó anh sẽ tự lựa chọn cho mình cách yên giấc ngàn thu. Anh đã thay đổi hình dạng tuổi tác của anh, không quá một năm nữa anh sẽ già đi như con người bình thường. Chỉ có thế thôi".
Ứng Thần muốn chọn ra đi cùng cậu sau khi cậu rời khỏi thế giới này.
Tâm trạng Văn Vũ vừa mới bình tĩnh lại, giờ phút này lại dâng lên một loại bi thương khác.
Cậu nằm trong lòng Ứng Thần suy nghĩ, đột nhiên hỏi: "Nếu trên người em có ấn kí của anh, thì khi em chết đi, linh hồn của em có thể theo anh mãi mãi như bác Triệu không."
Ứng Thần cười khổ: "Không phải em không muốn ấn kí của anh à? ”
"Giờ muốn rồi."
Văn Vũ ngồi dậy, cởi bỏ từng cúc áo sơ mi, đối mặt với Ứng Thần chỉ vào lồng ngực mình nói: "In ở chỗ này, đúng không?"
___________
Khom biết Vinh Địch là cái con thú gì mà lạ dzữ, vừa có sừng, vừa có vảy, mà đuôi thì hong giống Rồng. Lúc mô tả đến sừng tui còn nghĩ chả là ngựa một sừng ㅋㅋㅋㅋ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.