Nghĩ tới đây, Văn Vũ cảm thấy trong người ớn lạnh, giá trị nhan sắc của Ứng Thần cực cao, đây cũng là nguyên nhân khiến cậu cực kỳ để ý hình tượng của mình. Có thể một ngày nào đó cậu già đi, tóc trở nên trắng, cơ thể biến dạng, khuôn mặt của cậu đầy nếp nhăn.
Văn Vũ bắt đầu cảm thấy lạnh, thậm chí bắt đầu phản kháng việc tiếp tục ở bên cạnh Ứng Thần.
Hạ Mộc dập tàn thuốc vào gạt tàn, cười một tiếng: "Vinh Địch nói cậu là bạn trai của bạn anh ấy, còn nhiều lần dặn dò tôi coi trọng cậu. Người bạn kia hẳn là cũng sẽ không phải là nhân loại bình thường nhỉ. ”
"Cho nên, cậu có kế hoạch gì không? Vẫn muốn ở bên người đó à? ”
"Tôi"
Văn Vũ nghẹn lời: "Tôi còn chưa từng nghĩ tới chuyện này."
"Cái gì cũng không nghĩ tới thật tốt"
Hạ Mộc thở dài, ánh sáng dịu dàng chiếu vào khóe mắt u sầu của anh ta, rõ ràng nhìn thấy một chút nếp nhăn: "Xin lỗi. Lại nói chuyện không nên nói, gây thêm rắc rối cho cậu. ”
Anh ta cười nhìn Văn Vũ: "Trẻ con, tận hưởng khoảng thời gian này đi, chờ sau này có thể chọn một cuộc sống khác.Đúng không?”
Văn Vũ gật gật đầu.
Sau khi rời khỏi quán bar, thiếu niên đứng trên đường phố nơi dòng xe cộ qua lại, đột nhiên muốn quay trở lại ngôi nhà cũ nát ban đầu của mình. Cậu gọi một chiếc xe, đi luôn không nói với Ứng Thần một lời.
Trong nhà, tất cả các đồ nội thất vẫn còn nguyên vẹn. Chỉ là đã mấy tháng nay nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-quy-te-ma/534100/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.