Tiếng nước chảy trong phòng tắm kéo dài liên tục không ngừng.
Hơi thở mà rồng toát ra trong thời điểm giao cảm chính là tình yêu tự nhiên và thuần khiết nhất. Chỉ có chút thôi Văn Vũ cũng không chịu nổi.
Cậu nằm trên bồn rửa tay lạnh lẽo ẩm ướt, từ bỏ suy nghĩ, nhắm mắt không nhìn tư thế của mình trong gương, thanh âm của bị chặn quanh quẩn trong phòng tắm. Cậu trao tất cả cho Ứng Thần.
Ban đêm hơi lạnh.
Hai mắt thiếu niên nhắm hờ, nằm thả lỏng trên giường, đầu dựa vào đầu bờ vai rộng lớn của Ứng Thần khàn giọng hỏi: "Bây giờ bị cắn trả anh còn khó chịu không? ”
Ứng Thần hỏi ngược lại: "Là Vinh Địch nói cho em biết à? Hay là em tự nhớ? ”
"Còn khó chịu không?"
Khi Văn Vũ không muốn trả lời, cậu luôn luôn hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Ứng Thần cúi đầu hôn mái tóc còn đọng nước của cậu, khẽ thở dài: "Những thứ đó, so với việc không có em bên cạnh chẳng là gì cả. Quá khứ không thể nhớ ra thì đừng nhớ. Anh và em đã ở bên nhau rồi mà, không phải sao? ”
Văn Vũ kéo áo ngủ màu đen ra cắn vào vai hắn.
Ứng Thần thuận tay vuốt ve mái tóc trên đỉnh đầu cậu: "Vinh Địch chỉ nói với em những thứ này thôi à? Anh tưởng y sẽ nói về điểm yếu của anh cơ. ”
Văn Vũ: "Anh cũng có điểm yếu à? ”
Ứng Thần: "Một khi anh động tâm với ai, anh sẽ trở thành của người đó, giống như điện thoại di động của em nhập dấu vân tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-quy-te-ma/534097/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.