Văn Vũ suy nghĩ đến khả năng có thể nhổ một sợi tóc từ trên đầu Ứng Thần, cười không nói nên lời.
Cậu nín thở, cẩn thận cảm nhận sự thay đổi của hơi thở xung quanh.
Linh hồn hẳn vẫn còn ở đây.
Nó tựa hồ vô cùng yếu ớt, yếu đến mức ngay cả hình thái phiêu du cũng không có.
Thiếu niên ngồi xuống bên cạnh bồn hoa, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Hoàng Hạ, nói:
"Có một linh hồn nữ sinh xung quanh bồn hoa trường tôi, nhưng rất yếu, hầu như không nhận ra sự tồn tại của cô ấy, ông có biết như thế này là thế nào không?"
"Trường học của cậu? Ta chưa bao giờ nghe nói về sự kiện thần quái nào trong trường cậu cả. ”
Hoàng Hạ suy nghĩ một chút, nói: "Có lẽ chỉ là một linh hồn nhỏ sót chút tàn niệm vô hại. Mặc kệ nó cũng không sao, nhưng xua tán nó cũng coi như giải thoát cho nó."
Nếu có thể giải thoát cho linh hồn nữ sinh, còn có thể tìm lại chút ký ức của mình.
Văn Vũ sờ tấm bùa vàng trong túi quần, nói: "Tôi không phát hiện được nó cụ thể ở đâu, có thể tiêu tán nó không? ”
Hoàng Hạ: "Cái này không được, bùa vàng nếu không tìm được mục tiêu muốn trừ bỏ thì hoàn toàn vô dụng, như vậy đi, ngày mai ta đi qua chỗ cậu xem”
"Được, vậy ngày mai"
Văn Vũ cầm điện thoại di động nói một nửa, đột nhiên nhìn thấy giáo chủ nhiệm vừa rồi rời đi lại trở về.
Còn mắng cậu: "Văn Vũ! Lại đây! ”
"Không phải nói tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-quy-te-ma/534076/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.