Ngày mùa hè,nắng hè chói chang, một đội ngũ chậm rãi đi trên đường tiến về Đông Hải.
Lăng Tiêu một tay phất quạt, một tay dẫn ngựa. Sầm Liệt Phong tuy rằng không có hoài nghi với hành động của những người trên đường, nhưng cũng ngầm quan sát.
một đường đi tới, Sầm Liệt Phong bình thường nổi danh nghiêm cẩn đã thất thần mấy lần,thường xuyên khiến người ta xem nhẹ sự tồn tại của hắn. Liền tỷ như nói hiện tại ── chung quanh còn có không ít người tùy tùng thỉnh thoảng nói chuyện cùng Sầm Liệt Phong, ánh mắt hắn ma mi không biết nhìn về nơi nào
thần sắc kia, liền giống như tầm mắt xuyên qua thiên sơn vạn thủy,vào cảnh giới người ngoài không thể chạm vào.
Lăng Tiêu rất quen với ánh mắt như vật ── đó là khi hắn ngẫu nhiên cúi đầu nhìn bóng mình trong nước, ánh mắt nhớ nhung. Nếu không phải trong lòng có người mình yêu sâu sắc, quá sức để ý đối tượng đó, sẽ không có ánh mắt phiền muộn như thế.
Là ánh mắt lâm vào khốn cảnh……
“mấy bằng hữu chúng ta phân tán các nơi, một năm khó được gặp một lần, lần này ta và ngươi thật vất vả có cơ hội ôn chuyện, thật không biết ngươi vội về như thế.”
Ở trong lòng sàng lọc nửa ngày cũng không nghĩ ra nửa điểm về đối tượng có thể làm cho Sầm Liệt Phong thất thần, lòng hiếu kỳ của Lăng Tiêu được đem ra sử dụng đơn giản nói bóng nói gió đứng lên.
Sầm Liệt Phong quay đầu liếc hắn một cái, không nói gì.
“Uy! Ngươi nếu cố ý tới đón ta thì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-phuong-hang-long/26191/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.