Ngụy Dung hai tay vẫn che ngực vừa rút vào góc giường vừa kinh sợ hét lên :
- Lộc Khởi Khôi, mi muốn làm gì? Trừ phi mi không biết tội?
Lộc Khởi Khôi từng bước đi lên phía trước nghiến răng nói :
- Ta biết tội? Ta có tội gì? Làm trâu ngựa ở Ngụy gia bảo mười hai năm liền thân bán mạng xông vào hiểm trận. Việc nào cũng do ta gánh vác. Không sai, coi như ta đã bò lên được địa vị đại quản sự của Ngụy gia bảo. Nhưng địa vị này không phải khi không mà có, đó là cái giá khổ nạn của ta hơn mười năm. Đáng hận là nàng giả dạng mơ hồ, cố ý ngây thơ, bỡn cợt khiến ta nuôi nhiều hi vọng, giờ lại đột nhiên thoái thác Ngụy Dung, nếu muội chê ta xuất thân đê hèn cho nên ta phải phấn đấu bao nhiêu năm dành được chức vụ đại quản sự. Nếu nàng cho rằng ta không đủ trung thành thì xuất lực bán mạng hơn mười mấy năm đã đủ trải bày phế phủ. Nàng, nàng không có lý do gì mà không tiếp nhận ta. Không có bất kỳ lời nào mà cự tuyệt ta.
Mắt Ngụy Dung như phủ một lớp sương dày, ngữ khí vô cùng âm lạnh :
- Tại sao ta phải tiếp nhận mi? Tại sao ta không thể cự tuyệt mi?
Lộc Khởi Khôi hét lớn :
- Vì ta yêu nàng vô điều kiện.
Ngụy Dung cứng rắn nói :
- Nhưng mà ta không yêu mi! Lộc Khởi Khôi trong mắt ta, mi chỉ là thuộc hạ đắc lực của phụ thân ta, là một phần tử của Ngụy gia bảo, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-hon-cau/32574/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.