Trên bàn, ánh sáng của ngọn đèn cầy lay động tỏa ra. Ánh sáng chiếu vào mặt của Độc Phách, sắc mặt vẫn bao phủ một màn âm trầm.
Nam Cung Vũ đẩy cửa bước vào, hưng phấn đến trước bàn, từ trong ngực lấy ra một bao gấm mỏng mỏng. Lão trải bao gấm lên mặt bàn, nháy mắt nhìn vào trong. Chính là năm tờ ngân phiếu. Mỗi một trang ngân phiếu viết rõ một vạn lượng. Tia nhìn của Độc Phách lướt qua ngân phiếu trên bàn, không tỏ ra tình cảm đặc biệt nào, ngay cả một chút hoan hỉ cũng không có. Kéo ghế ngồi xuống, Nam Cung Vũ nói :
- Đừng thấy Lưu lão đông gia niên kỷ đã cao mà coi thường, cuối cùng lão là một tài chủ hiểu đời. Lão sớm đã chuẩn bị ổn thỏa năm vạn lượng bạc để thưởng bọn ta. Đồ vật vừa đưa đến, lão đã không thất hẹn lập tức trả tiền, một chút cũng không thất thoát. Ngân phiếu, niềm hạnh phúc của ta đã nằm trong tay ta rồi.
Độc Phách không phấn chấn tinh thần nói :
- Lời được số bạc này cũng phí nhiều tâm sức Nam Cung huynh cầm một tờ đi đổi thành hai tờ năm ngàn lượng để chia nhau.
Nam Cung Vũ khoát tay nói :
- Không cần phiền phức như vậy. Năm vạn lượng đều thuộc về đệ. Lão huynh đệ, lần mua bán này ta không chia.
Hơi ngẩn người, Độc Phách hỏi :
- Sao lại nói vậy?
Nam Cung Vũ khẩn thiết nói :
- Không phải ta khách khí với đệ, càng không phải ta không yêu tiền, trong đó có lý do. Độc Phách, huynh biết đệ gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-hon-cau/32571/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.