Thạch động không quá thâm u, có mấy góc khúc khuỷu nên nước mưa bên ngoài không bay vào được, còn có thể che được tia nhìn của người khác.
Trong động khá sạch sẽ, tuy vài nơi có mấy đống phân nhỏ nhưng tình hình trước mắt cũng không thể chọn lựa nhiều.
Thạch động này ở phía sau chân núi Bao Cô lãnh. Độc Phách tin rằng nơi đây không phải nguy hiểm nhất như người ta nói mà là nơi an toàn nhất.
Khổ sở chính là Phương Cửu Thọ. Tên miêu thủ Báo phòng này quen thói ăn trên ngồi trước nạt nộ thiên hạ, hôm nay lại rơi xuống chỗ hạ lưu này.
Hắn rút vào một góc động, sắc mặt khô khan vàng vọt, hình dung tiều tụy.
Chỉ cách một đêm mà hắn như già đi hàng mấy năm.
Độc Phách ngồi xổm trước mặt họ Phương, nét mặt phong sương không chút từ bi, tương phản lại là sự nghiêm khắc. Hình dung như vị phán quan chốn Sum La điện.
Tâm can chàng như hóa đá.
Phương Cửu Thọ co giật. Một phần do sương sườn bị gãy đau nên hắn rên rỉ hư hừ theo hơi thở đứt quãng. Từng giọt mồ hôi to trên trán hắn tuôn xuống.
Độc Phách hai tay để trên gối, chàng chậm rãi hỏi :
- Đau không?
Phương Cửu Thọ há hốc miệng khô khốc, da môi nứt nẻ, thấp giọng thều thào nói :
- Xương sườn gãy hai miếng, cả xương tay cũng gãy sao lại không đau. Đau thấu lục phủ ngũ tạng.
Độc Phách cười nói :
- Không sai. Đau là lẽ thường, không đau mới khác thường.
Hớp một hơi không khí, họ Phương khổ sở nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-hon-cau/32566/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.