Bầu trời âm u. Mưa lất phất rơi. Trời mới chớm sang thu mà khí trời lạnh lẽo.
Trong làn mưa thu lất phất đó, một chiếc kiệu bốn con tuấn mã chạy như bay về phía trước Hai tráng hán khiêng kiệu cước bộ như bay, xem ra chiếc kiệu cơ hồ trống không. Tráng sĩ trên lưng hai trước hai sau dường như đang bảo vệ chiếc kiệu.
Chìm trong màn trời âm u, dưới cơn mưa thu rả rích, đồng ruộng như càng mông quạnh, núi xa đồi gần cảnh vật thật tịch liêu.
Từ trong khu rừng thưa ven lộ một con ngựa toàn thân một màu đen bất ngờ xuất hiện. Vó ngựa ung dung phi ra ven lộ. Ngồi trên lưng ngựa là một hắc y nhân tóc bạc. Mái tóc bạc sáng như cước được giữ chặt bởi một sợi dây bố đen buộc ngang trán. Dưới sợi dây bố đen đó chẳng phải là một gương mặt già nua mà trái lại chỉ nhìn thấy đấy là một gương mặt đượm đầy nét phong sương, thâm trầm tang thương với đôi mắt phớt đời, khóe miệng như chứa bao điều thế sự mà chuyện đời dường như chẳng có việc gì đáng quan tâm.
Hắn là Độc Phách!
Danh tánh thật kỳ lạ cũng thật là khó thấy.
Càng kỳ lại càng khó thấy chính là cái tay nải mà hắn mang lệch bên lưng trái. Tay nải hình vuông dùng da trâu đen chế thành, dài rộng ước khoảng năm tấc, không biết bên trong chứa đựng vật gì. Lúc này, tay phải của hắn đang nhè nhẹ vuốt ve trên mép tay nải giống như đang ve vuốt một vật trân quý, yêu thương.
Kiệu phu khiêng kiệu, bốn tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-hon-cau/32562/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.