Bế Độc Phách ngồi trên một chiếc ghế bành lớn lót bông dày, Ngụy Dung bưng đến một bồn nước ấm áp, một hộp gỗ đỏ. Trong hộp có thuốc trị thương, kéo bằng bạc nhỏ, vải sạch cùng những thứ để điều trị thương thế. Nàng cẩn thận cắt ống quần của Độc Phách lấy vải sạch thấm nước ấm rửa sạch vết thương trên ống chân sau đó mới nhẹ nhàng cẩn thận đặt dược liệu lên trên rồi bọc lại. Động tác thật thuần thục, cả quá trình không để kẻ bị thương cảm thấy chút đau đớn.
Ngồi trên ghế nhìn xuống Ngụy Dung, Độc Phách có thể cảm thấy rõ mái tóc đen bóng phủ trán của nàng, mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên sống mũi, mấy sợi lông tơ trên mép miệng. Chàng đột nhiên cảm thấy thiếu nữ nhỏ nhắn này trong lúc này sao lại hiền thục quá, không chỉ có yểu điệu của thục nữ mà còn mang phong vị của một thiếu phụ.
Ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, Ngụy Dung và Độc Phách bốn mắt chạm nhau, bất giác trên mặt nàng thoáng chút đỏ hồng.
- Huynh nhìn gì vậy?
Độc Phách mỉm cười nói :
- Ta đang nghĩ nàng lớn rồi, không bao lâu nàng trưởng thành rồi.
Ngụy Dung trề môi hừ lên một tiếng :
- Không cần huynh giả buông lời khen ngợi, ta biết huynh bất quá cũng chỉ là thiếu bạc đầu. Ta trưởng thành rồi? Phải chăng huynh luôn cho ta là một tiểu nữ hài?
Độc Phách gật đầu nói :
- Trong ấn tượng ta, nàng dường như có mấy phần được nuông chiều nên thật ngây thơ vô tâm. Lần này ta mới đột ngột cảm thấy nàng đã lớn rồi, có thể nói đã trưởng thành rồi.
Ngụy Dung dọn dẹp các vật dụng xong, nhấc một chiếc ghế ngồi trước mặt Độc Phách hai tay ôm gối hơi ngẩng mặt nói :
- Huynh có được cảm giác này nhất định là vì ta đã giết người? Tiểu nữ hài không biết giết người, chỉ có nữ nhân trưởng thành mới có đảm lược sát nhân trong tình hình đặc biệt. Việc chạm vào máu thịt tanh hôi, đương nhiên khó thể đi đôi với sự ngây thơ vô tư.
Độc Phách hỏi :
- Vệ Chấn Ngọc do nàng giết?
Ngụy Dung mỉm cười, Độc Phách nói :
- Lúc đó ta căm phẫn đến u mê đầu óc, tất cả sức chú ý đều dồn vào tên Thôi Tú. Ta chỉ lo tính toán giết làm sao cho hắn chịu nhiều đau khổ. Nộ hỏa oán hận phủ chặt lấy người ta, thậm chí quên hẳn sự tồn tại của họ Vệ. Càng không biết nàng vào thạch thất từ lúc nào.
- Lúc ta vào nhìn thấy Thôi Tú cầm Bích Lục côn của gã liên tiếp tấn công huynh. Lúc huynh nhảy về phía cửa, vị trí của Vệ Chấn Ngọc phía sau bàn, hắn cầm đồng la sắp chém vào lưng huynh, lòng ta quá lo đành phải lấy hết can đảm, một mâu cắm sâu vào người hắn. Có lẽ dùng sức quá mạnh, khiến hắn chết mà không biết.
Độc Phách nói :
- Đa tạ tương trợ Ngụy cô nương. Nhưng nàng làm sao có thể đến thạch thất đúng lúc vậy?
Liếc Độc Phách một mắt, Ngụy Dung có vẻ xấu hổ nói :
- Đúng lúc? Một chút cũng không phải đúng lúc. Nói cho huynh biết, ta đến Tổng đàn Bao Cô lãnh này đã ba ngày rồi. Vì Quỷ Vương kỳ gần đây xảy ra quá nhiều việc, phụ thân bảo ta đến an ủi Đại chưởng kỳ. Lúc ta đến mới biết huynh đã rơi vào tay họ, hơn nữa thân mang trọng thương, người bị giam trong thạch thất. Ta được tin tức này lòng khó tránh khỏi lo lắng. Nhưng không dám thổ lộ ra bên ngoài, đành phải lặng lẽ nghe ngóng tình hình của huynh. Ba ngày sau, những sự việc liên quan đến huynh như vị trí, thông lộ, cảnh vệ của thạch thất này ta đều tìm hiểu rõ. Nhưng không nghĩ ra cách xâm nhập vào vì huynh gây phẫn nộ trong bang chúng, nên Đại chưởng kỳ lo sợ thuộc hạ lão không màng hậu quả ám toán huynh, nên những người bảo vệ thạch thất đều do cận vệ của lão đích thân đảm nhiệm. Hơn nữa, lão đặc biệt hạ lệnh trừ phi có lệnh dụ của lão còn ngoài ra không ai được phép tiếp cận thạch thất. Như vậy đối với an toàn của huynh tăng thêm một phần đảm bảo. Còn ta thì lại đau đầu, ngay cả việc giả truyền chỉ dụ cũng không xong.
Độc Phách cảm động nói :
- Không ngờ vì để cứu ta mà để tổn hại đến tinh thần nàng...
Ngụy Dung cười khổ sở nói :
- Huynh còn chưa ngờ đến, trong ba ngày nay mỗi lần đêm đến, ta đến gần thạch thất tìm cơ hội để cứu huynh. Nhưng một phiên gác bốn tên hộ vệ canh giữ quá tận tâm, hai tên giữ cửa, hai tên tuần tra, ngay một cái ngáp cũng không có canh thủ thạch thất đến một con kiến cũng chui không lọt. Nếu không phải đêm nay ba tên tửu quỷ của Báo phòng bất ngờ ám sát hộ vệ, cho ta thừa cơ hội ngư ông đắc lợi ta không biết làm sao giải quyết vấn đề khó khăn này...
Độc Phách quên cả giữ lễ, đưa tay nắm chặt đôi vai mềm của Ngụy Dung :
- Ba ngày nay, ngày đêm đều lạnh lẽo. Đặc biệt là đêm nay càng lạnh giá hơn những đêm gió tuyết bình thường. Nàng đêm đêm ẩn phục bên ngoài Hàn Thiên đông địa lạnh cóng nàng rồi.
Ngụy Dung cúi đầu lẩm bẩm nói :
- Muốn giúp một chút cho huynh dù lạnh hơn ta cũng không sợ.
Chú mục nhìn Ngụy Dung, Độc Phách nói :
- Đừng đến có lẽ hay hơn.
Ngụy Dung ngoảnh nửa mặt đi thở dài :
- Ngày tháng ngắn ngủi bất quá chỉ sống qua ngày như trước đây mà thôi...
Trầm mặc một lúc Độc Phách nói :
- Nếu có thể qua được kiếp nạn này, Ngụy cô nương hy vọng hữu duyên tái ngộ. Không chừng có thể khiến tâm tình nàng sảng khoái. Nàng nên biết đời người không chỉ sống qua ngày mà thôi.
Ngụy Dung e thẹn cười :
- Ta cũng hy vọng gặp lại huynh, Độc Phách.
Không biết tại sao lần chia tay đây, mái tóc bạc của huynh không ngừng xao động lòng ta.
Nắm chặt tay Ngụy Dung một cái nhè nhẹ rồi buông ra, Độc Phách đương nhiên hiểu được mấy câu tâm sự này bao hàm ý gì, tình cũng được, duyên cũng xong. Mấy lần tương phùng đều trong hoàn cảnh xảo diệu của ân và oán. Con người từng nhiều lần chạm phải phúc và họa, cảm thụ càng tha thiết, phản ứng tình cảm cũng hiếm khi che giấu.
Ngụy Dung mím môi hỏi :
- Độc huynh nghĩ gì vậy?
Độc Phách định thần nói :
- Nàng biết tình hình hiện nay của Phùng Đức Ân không?
Hơi suy nghĩ, đôi mày nhíu lại, Ngụy Dung nói :
- Phùng Đức Ân? Phải tuần kiểm của Độc đường làm gián điệp cho huynh không?
Độc Phách nói :
- Không sai! Chính hắn, Ngụy cô nương, hắn còn sống không?
Ngụy Dung gật đầu nói :
- Còn sống. Nghe nói Đại chưởng kỳ hận hắn thấu xương không để hắn chết quá dễ dàng, muốn từ từ trị tội hắn. Muốn hắn kêu trời trách đất sống không được, chết không xong. Muốn hắn quỷ không ra quỷ, người không ra người nên mới đem hắn về chữa trị vết thương.
Hừ lạnh, Độc Phách nói :
- Dịch Dung Cương cũng quá ác độc, ta không dung cho lão đắc ý. Ngụy cô nương có thể điều tra ra chỗ Phùng Đức Ân không? Ta phải nghĩ cách cứu hắn thoát hiểm.
Ngụy Dung trề môi nói :
- Độc Phách, hắn là gì của huynh, đáng vì hắn để huynh liều mạng không? Huynh nên rõ, huynh như tượng đất qua sông, còn có dư lực làm chuyện phiếm như vậy sao?
Độc Phách khẩn thiết nói :
- Đây không phải chuyện phiếm, Ngụy cô nương, mà đây là đạo lý và trách nhiệm làm người. Phùng Đức Ân liều chết mà giúp cho ta hắn ngày nay thân rơi vào tuyệt cảnh ta đâu thể rũ áo đứng nhìn. Huống hồ hắn còn có trọng trách khác, có một nữ nhân yêu hắn tha thiết, vạn nhất hắn gặp bất hạnh, chính là hai mạng người rời trần thế. Ngụy cô nương, nàng không màng đến hắn, cũng nể mặt ta xin giúp cho lần nữa.
Trầm tư giây lát, Ngụy Dung nói :
- Được rồi, dầu gì ta cũng đã ra tay giúp huynh.
Độc Phách thấp giọng hỏi :
- Đa tạ Ngụy cô nương.
Ngụy Dung chớp đôi mắt đen có vẻ đắc ý nói :
- Huynh còn phải cám ơn nữa, Độc Phách. Vốn không cần đi thám thính, ta đã biết chỗ giam Phùng Đức Ân chính là thạch thất trong rừng phía sau Kỳ đường. Ngoài ra ta cũng đã tìm được đến nơi đó.
Độc Phách vui mừng suýt nữa ôm chầm lấy Ngụy Dung, chàng tự khắc chế sự khích động đột ngột của mình, mỉm cười nói :
- Tốt! Quá tốt rồi! Ngụy cô nương, bất luận chuyện này thành hay bại ta vinh viễn không quên ân nghĩa của nàng.
Ngụy Dung nhường mày nói :
- Đừng nói dễ nghe như vậy Độc Phách, ta muốn xem cách vĩnh viễn không quên của huynh như thế nào?
Hơi duỗi chân tay Độc Phách nghiêm sắc nói :
- Nàng có thể nhìn thấy. Ngụy cô nương, nàng nhất định có thể nhìn thấy.
Ngụy Dung cười ngọt ngào nói :
- Độc Phách, huynh định khi nào đi cứu Phùng Đức Ân?
Độc Phách nói :
- Hiện giờ trời hãy còn sớm, Ngụy cô nương tốc chiến tốc thắng bọn ta đi ngay tức khắc, thế nào?
Ngụy Dung vừa tính toán vừa cẩn trọng nói :
- Việc huynh chạy khỏi thạch thất có thể đã bị phát giác rồi. Lúc này trong ngoài Bao Cô lãnh ắt hẳn đã phòng thủ nghiêm mật. Nếu đi bây giờ có phải quá mạo hiểm không?
Suy nghĩ, Độc Phách dứt khoát nói :
- Đêm trường nhiều mộng. Nếu như vì ta đào thoát mà kích nộ Dịch Dung Cương, hoàn cảnh của Phùng Đức Ân càng thêm nguy hiểm. Ngụy cô nương, ta cho rằng việc không thể chậm trễ, phải hạ thủ sớm mới là thượng sách.
Ngụy Dung nói :
- Vết thương của huynh không sao chứ?
Độc Phách cười nói :
- Không trở ngại gì. Nếu thương thế có nặng hơn, ta cũng phải đi. Người giang hồ như bọn ta trời cho da thô thịt dày có sợ gì khó khăn.
Đứng dậy, Ngụy Dung phản đối :
- Con người đều là da thịt, đâu phải mình đồng xương sắt. Huynh hãy trân quý thân thể của mình đứng quá lao nhọc.
Độc Phách không nói nhiều, đứng lên dưới sự chỉ dẫn của Ngụy Dung song song bước ra cửa.
Màn đêm vẫn nặng nề. Khí lạnh buốt người, tuyết mờ phản chiếu ánh sáng mông lung. Cho dù nhãn quang sắc bén đi nữa, dưới không gian mờ tối như vậy, cũng ảnh hướng đến hành động, Ngụy Dung không màng đến điều này, kéo tay Độc Phách như ngựa quen đường cũ, đi lướt bên hông viện...
* * * * *
Thảm rừng phía sau Kỳ đường toàn là cây hắc tùng hoang dã. Cành cây khúc khuỷu, lá che rậm rạp. Tuyết trắng phủ đầy trên ngọn cây càng tạo cảm giác âm u lạnh lẽo.
Các nơi Tổng đàn của Quỷ Vương kỳ đến giờ vẫn chưa lộ tình hình đặc biệt nào, không thấy binh mã hoảng loạn, cũng không thấy tuần tra nghiêm mật. Cảnh vật vẫn lạnh lẽ như cũ.
Hiện tượng này bất giác làm Độc Phách và Ngụy Dung cảm thấy ngoài ý liệu. Họ nghĩ phải chăng đối phương còn chưa phát giác sự cố xảy ra trong thạch thất.
Hai người vòng vo trong rừng, chốc lát lại đề phòng tuyết từ ngọn cây rơi xuống. Ngụy Dung cứ kéo tay Độc Phách mà đi. Không lâu họ đã thấy được tòa thạch thất kia được xây bằng gạch xanh chắc chắn, chỉ cần nhìn sự kiên cố bên ngoài đủ để thấy nó dùng vào việc gì.
Độc Phách ẩn mình chỗ tối, quan sát một hồi, nhỏ giọng nói :
- Ngụy cô nương, nàng có thể nghĩ ra cách để lén xâm nhập vào không?
Con ngươi không ngừng chuyển động, Ngụy Dung chau mày nói :
- Theo ta chỉ còn cách xông bừa vào. Nhưng ta lại không tiện hiện thân. Vạn nhất bị lộ hình tích, thật khó ăn nói với Đại chưởng kỳ. Độc Phách, huynh tính xem một mình có làm được không?
Độc Phách nói :
- Không sao, nàng âm thầm tiếp ứng được rồi. Nhưng phải làm sao để xông vào? Không thể phá cửa mà xâm nhập.
Ngụy Dung ưỡn ngực nói :
- Khẩu lệnh đêm nay của chúng là Long Quy Đại Hải, huynh chỉ cần chiếu theo khẩu lệnh rồi tạo ra một lý do đủ để đi vào. Đúng rồi! Ngục thất này thuộc quản thúc của Kỳ đường, bọn chúng rất quen mặt nhau, huynh đừng mạo xưng là người của Kỳ đường để tránh lộ hình tích.
Độc Phách đi sải rồi rảo bước tiến ra, đến trước cánh cửa gỗ dày nặng nề của ngục thất, không chút chần chừ đưa tay gõ. Gõ đến tiếng thứ hai, trong cửa vang lên âm thanh khàn khàn :
- Ai lại nửa đêm đến gõ cửa?
Độc Phách cố ý ra vẻ nóng nảy lớn tiếng nói :
- Ta là Lâm Đại Uy của Thái Âm tọa, phụng lệnh của Long tọa đầu tuần sát đêm nay. Hiện giờ đến nơi này, còn chưa mau mở cửa để ta kiểm tra?
Tên bên trong mắt nhắm mắt mở uể oải nói :
- Đừng gấp! Đừng gấp! B ất kể mi thuộc đường khẩu nào, bọn ta đều theo quy củ mà làm, ta hỏi mi khẩu lệnh đêm nay là gì?
Độc Phách oang oang nói :
- Long Quy Đại Hải.
Tên kia ờ một tiếng, bắt đầu có tiếng kéo chốt mở cửa, một mặt lẩm bẩm :
- Thái Âm tọa bọn mi quản sự càng lúc càng nhiều. Cảnh giới nội bộ vốn do Kỳ đường phụ trách, bây giờ lại chen vào việc này, không sợ quá mệt mỏi sao?
Tên mở cửa là một tiểu tử thấp lùn, hắn ngẩng đầu quan sát Độc Phách. Theo bản năng hắn cảm thấy có điều không ổn :
- Ê! Ê! Lão huynh, hãy khoan đi vào trong. Vừa rồi huynh nói việc gì đến đây?
Lúc này, Độc Phách đã nhìn rõ bố trí trong thạch thất. Một gian kiên đường nằm dài hai tên hộ vệ. Cách mấy bước, phía sau thông lộ là ba gian hiệu tử. Trong ba gian hiệu tử chỉ có một người, chàng nhìn ra chính là Phùng Đức Ân. Mặc dù hình dạng họ Phùng khác đi rất nhiều.
Tên lùn bước nhanh ra ngăn phía trước, rồi lại la lên :
- Ngục môn trọng địa, mi ngó tới ngó lui nhìn trộm cái gì? Nói, mi tên gì? Còn nữa, ta muốn xem danh bài của mi?
Độc Phách hốt nhiên cười tươi :
- Ta tên Độc Phách, chính là Độc Phách. Mấy hôm trước bị bọn mi trói đem về, ta đương nhiên không có danh bài chỉ có một mạng này.
Tên lùn tức thời há hốc miệng, líu lưỡi kinh hoàng tột độ, đưa tay vào lưng, lại phát giác binh khí không có trên người, hắn khiếp sợ thoái lui ra sau mấy bước, miệng la như gặp quỷ :
- Người đâu, người đâu, họ Độc đến cướp ngục!
Hai tên bằng hữu đang ngủ ngang dọc, nghe tiếng kêu sực tỉnh, đồng loạt nhỏm dậu, rút đao khỏi gối, lên tiếng hỏi :
- Ai? Tên nào dám đến đây cướp ngục?
Ngón tay Độc Phách xòe ra hai lần, nhìn thấy chỉ như một lần dao động, hai tên đó đột ngột toàn thân lắc lư đao rơi xuống đất. Cảnh tượng trước mặt còn chưa nhìn rõ đã nằm thành một đống.
Tên lùn thấy vậy hồn xiêu phách lạc, lắp bắp không rõ :
- Mi... mi làm gì bọn chúng?
Gật đầu, Độc Phách nói :
- Ta chỉ điểm Hắc Điềm huyệt của chúng mà thôi để chúng nó có thể ngủ thêm một giấc nữa.
Nói đến đây, chàng lại xòe tay ra :
- Lão bằng hữu, chìa khóa đâu?
Tên lùn do dự một hồi, thấy không còn cách nào phản kháng, đành phải lấy xâu chìa khóa trên lưng xuống lập cập dâng lên.
Độc Phách kéo tên lùn đến trước phòng giam Phùng Đức Ân đầu tiên mở cửa ngục, rồi vào tháo bỏ gông cùm trên tay của họ Phùng, cuối cùng một chỉ điểm ra, đã đưa tên lùn vào giấc điệp.
Phùng Đức Ân toàn thân hôi thối, cả người máu me, trên mặt chỗ xanh chỗ đỏ, tứ chi bầm dập ngay cả bước đi cũng cực kỳ đau đớn. Hắn nhìn Độc Phách nước mắt chảy dài, khóe môi co giật, nhất thời nấc nghẹn không nói nên lời.
Ra dấu cho Phùng Đức Ân đừng lên tiếng, Độc Phách dìu hắn tức tốc chạy đi. Đi đến cửa chính ngục, Độc Phách mới buông hơi thở nhẹ, rồi tiếp tục dìu Phùng Đức Ân đi về phía rừng tùng tối đen.
Trong bóng tối âm u, thấp thoáng bóng Ngụy Dung tới gần, nàng đưa mắt nhìn Độc Phách, hai bên vừa ý gật đầu. Sau đó Ngụy Dung dẫn họ trở về đường cũ. Hơn nữa, diễn biến đặc biệt thuận lợi cơ hồ chẳng gặp chút trở ngại đã đạt được mục đích. Không biết có phải họ còn nhiều vận may hay không.
Trở về tịch xá, Độc Phách giúp Ngụy Dung nấu một nồi nước to để Phùng Đức Ân tắm rửa sảng khoái một hồi, rồi Ngụy Dung băng bó các vết thương trên người họ Phùng.
Toàn thân trên dưới của lão Phùng có thể nói vết thương dày đặc, nội thương thì không đến nỗi trầm trọng. Theo hắn nói thì đây đều do vết roi da, tạt nước lạnh, ngồi bàn đinh mà thành thương tích. Mấy ngày sau còn phải chịu cắt da cắt thịt Có hai việc đeo đẳng trong lòng Độc Phách lúc này chàng không nén được hỏi :
- Phùng huynh, có tin tức của Xuân Hoa cô nương không? Nàng có thể rơi vào tay Quỷ Vương kỳ không?
Phùng Đức Ân uống một hớp canh nóng do Ngụy Dung mang tới rồi chắc chắn nói :
- Ta khẳng định Xuân Hoa vô sự. Độc Phách, có một bí mật nhỏ huynh không biết. Trong thẩm thất của ta từ lâu đã đào sẵn một mật phòng. trên mặt bày thiết rất tinh xảo, không dễ thám sát ra. Đêm đó Xuân Hoa tất nhiên nấp trong mật phòng, còn nhân mã của Quỷ Vương kỳ không nhẫn nại tỉ mỉ dò xét, một mai tìm không được người nên bỏ qua luôn.
A một tiếng, Độc Phách như trút gánh nặng :
- Còn một việc, Phùng huynh ta nghĩ trăm lần cũng không hiểu không biết huynh có nghe được động tĩnh gì không. Bọn Dịch Dung Cương làm sao tìm được nơi cư trú của huynh chứ?
Phùng Đức Ân cười khổ nói :
- Có người nói với ta rồi, Độc huynh. Huynh còn nhớ tên Phiên Đông Nhạc trong Viên Hiệp tam kiêu không?
Độc Phách ngẩng đầu nói :
- Đương nhiên là nhớ. Phải chăng hắn là tên quỷ đã tạo nên sự việc?
Thở dài, Phùng Đức Ân nói :
- Không sai! Họ Phiên đại bại trở về vốn định ẩn tích mai danh, co đầu không ra giang hồ nữa. Sau đó nghe được tin tức lan truyền nói Độc huynh và Nam cũng huynh xảy ra việc sát đấu không ngừng với Quỷ Vương kỳ. Hắn vừa nghe miêu tả tướng mạo nhị vị bèn đem tình hình đêm đó đối chiếu, lập tức xác định thân phận nhị vị. Nhị vị cứu ta vốn do ngẫu nhiên mà hắn cho là sớm có cấu kết, thù mới hận cũ khiến hắn tức tối bèn viết một bức mật đàm cho người đưa đến Đại chưởng kỳ cáo trạng. Như vậy bí mật của bọn ta đã bị hắn phá vỡ.
Độc Phách nghiến răng nói :
- Ta cảm thấy kỳ lạ, không biết Dịch Dung Cương có thần thông gì mà tìm được ẩn tình của bọn ta, thì ra lại do họ Phiên xằng bậy. Biết vậy lúc đó phải giết tận sát tuyệt không nên tha cho hắn hoàn sinh.
Ngụy Dung chen lời nói :
- Sự việc trải qua rồi, không cần hối hận. Bây giờ cần tính bước kế tiếp làm thế nào?
Độc Phách đang định trả lời, thình lình im lặng. Chàng đứng dậy đi về phía cửa mấy bước, nghiêng tai ra ngoài, thần sắc ngưng tụ.
Ngụy Dung cảnh giác hỏi nho nhỏ :
- Có chuyện gì?
Khoát tay Độc Phách nói :
- Có người chạy về hướng này, người đến chỉ có một. Hơn nữa, không muốn giấu hình tích. Ngụy cô nương e rằng nhờ nàng xuất diện đối phó một chút.
Ngụy Dung gật đầu, chỉ vừa mới đứng dậy bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa gấp rút rồi vang lên tiếng gọi thúc giục :
- Ngụy nhị tiểu thư! Ngụy nhị tiểu thư!
Ra hiệu cho Độc Phách và Phùng Đức Ân tạm tránh vào thạch thất, Ngụy Dung thản nhiên bước ra mở cửa.
Đứng bên ngoài là một đại hán vạm vỡ. Ngụy Dung nhận ra hắn tên là Đường Thọ Tùng một tên thân tín bên mình Dịch Dung Cương.
Đường Thọ Tùng vừa trông thấy Ngụy Dung vội khom người hành lễ, gấp rút nói :
- Ngụy nhị tiểu thư, trong đường hội xảy ra đại sự Đại chưởng kỳ phái tiểu nhân đến chuyển lời, bất luận tình hình phát sinh thế nào, đều thỉnh nhị tiểu thư đóng chặt cửa, không được ra ngoài nhìn ngó để tránh gặp bất trắc.
Ngụy Dung vờ ngạc nhiên hỏi :
- Nhìn mi hoang mang như vậy là phát sinh đại sự gì?
Trời lạnh căm căm mà Đường Thọ Tùng mồ hôi nhỏ giọt, hắn lấy tay áo lau khô, thì thầm nói :
- Hồi bẩm nhị tiểu thư, việc thứ nhất tên Độc Phách giết đi mấy người hộ vệ để đào thoát, trước khi chạy còn giết ba mạng Thôi Tú ở Báo phòng. Việc thứ hai có liên quan đến việc thứ nhất, sau khi họ Độc đào thoát, lại cả gan đến ngục thất của Kỳ đường cướp đi tên phản nghịch Phùng Đức Ân.
Ngụy Dung vẻ đồng ý nói :
- Thật tồi tệ. Vận mệnh gần đâu của Quỷ Vương kỳ đen tối quá, Đường Thọ Tùng, sự tình phát giác từ lúc nào?
Đường Thọ Tùng nói :
- Ước chừng trước buổi cơm sớm lẽ ra phải biết rồi, nhưng mấy người đổi ca ở thạch thất lại ngủ quên. Đại chưởng kỳ vì việc này nổi giận lôi đình.
Hai tay khoanh trước ngực, Ngụy Dung thần sắc an nhàn nói :
- Phiền phức tuy không nhỏ, kỳ thực cũng chẳng là đại sự gì. Họ Độc và họ Phùng kia đều bị trọng thương, khó khăn lắm mới phá ngục mà đi, e rằng lo đào mạng còn không kịp, đâu lại dư hơi mà tìm các ngươi.
Đường Thọ Tùng lo lắng nói :
- Nhị tiểu thư, không chỉ hai việc này, còn có một đại phiền phức giáng xuống đầu. Đó là vừa rồi sư phụ của Độc Phách đã kéo nhân mã tới đây đang đàm đạo với Đại chưởng kỳ ở Nghênh Tân đường, xem tình hình hung nhiều kiết ít, rất có khả năng xảy ra một trận binh đao.
Ngụy Dung giật mình nói :
- Mi nói ai? Sư phụ của Độc Phách? Âm Dương Vô Cực Toàn Vô Hoan lão gia chăng?
Đường Thọ Tùng :
- Chính là lão quái vật đó không sai. Nhị tiểu thư nghĩ mà xem tên đồ đệ Độc Phách của lão còn khó đối phó như vậy, bây giờ đến cả đồ đệ còn chưa thu thập nổi, lại đến sư phụ. Đây không phải là việc sinh tử hay sao?
Ngụy Dung không đáp, trầm ngâm như đang suy tính điều gì. Đường Thọ Tùng vội vòng tay nói :
- Nhị tiểu thư, khẩu tin thuộc hạ đã truyền rồi. Tiểu thư ngàn lần không được ra ngoài. Tốt nhất ẩn ở trong phòng, thuộc hạ còn có việc khác xin cáo lui.
Chờ cho Đường Thọ Tùng vội vàng đi khuất, Ngụy Dung quay người đóng cửa. Vừa bước vào Độc Phách và Phùng Đức Ân đã đứng chờ ở nơi đó. Ngụy Dung thần sắc ngưng trọng hỏi :
- Lời nói của Đường Thọ Tùng nhị vị nghe rõ cả chứ?
Độc Phách vô cùng bình tĩnh nói :
- Ngụy cô nương, Nghênh Tân đường ở đâu?
Ngụy Dung đáp :
- Nghênh Tân đường tọa lạc bên trái con đường cách Tổng đàn Quỷ Vương kỳ khoảng ba mươi thước, là một đình viện to lớn, hai tầng lầu, rất dễ tìm. Độc Phách, huynh muốn đi sao?
Độc Phách nói :
- Ta tại sao không đi? Gia sư vì ta thân vào hiểm địa, ta thân là đệ tử lý nào không lộ diện.
Là họa là phúc sư đồ cùng nhau gánh chịu.
Cười u uất Ngụy Dung nói :
- Độc Phách, huynh có nghĩ qua không nếu huynh không lộ diện, sự tình có lẽ dễ xử lý hơn?
Độc Phách nghiêm túc nói :
- Ta nghĩ ra rồi, nhưng có thể sẽ trái ngược lại Nếu ta không lộ diện, không chừng gia sư sẽ khiến tình hình gay cấn thêm. Bằng như ta ở đó thì tùy chuyển biến sự việc mà lo liệu.
Ngụy Dung mím môi giây lát mới cất tiếng nói :
- Độc Phách, nhất thiết phải cẩn trọng, Huynh biết Quỷ Vương kỳ đối với huynh thù hận thâm sâu như thế nào rồi?
Độc Phách nói :
- Đa tạ sự quan tâm của nàng, ta tự biết.
Nói đến đây chàng bước đi hai bước, rồi thấp giọng hỏi :
- Từ Bao Cô lãnh về phía Nam đi qua Đại Cô huyện, Tam Liên bá, qua sông Cầu thủy lại thuận theo Hàm Quan đạo tìm đến Mộng Liên sơn.Trên Mộng Liên sơn có tòa Hệ Vân lâu. Ngụy cô nương, nếu ta không chết, nàng có muốn đến Hệ Vân lâu gặp gỡ vài ngày không?
Ngụy Dung thăm thẳm nhìn Độc Phách nho nhỏ nhưng khẳng định nói :
- Ta nhất định đến. Rất nhanh chóng đến. Hơn nữa, huynh không thể chết, tuyệt đối không thể chết.
Nắm chặt tay Ngụy Dung, Độc Phách lại nói với Phùng Đức Ân :
- Phùng huynh, bắt đầu từ lúc này, không còn việc của huynh nữa,. Ta muốn phiền Ngụy cô nương sau khi tình hình yên tĩnh lại sẽ đưa huynh đi nhưng nhớ trước nhất phải đến tìm Xuân Hoa cô nương.
Phùng Đức Ân vội nói :
- Độc huynh bất tất phải lo cho ta. Địa hình Bao Cô lãnh ta còn thông thạo hơn cả Ngụy cô nương. Không nên phiền đến nàng, chỉ cần tình hình cho phép, ta tự biết đi thế nào.
Độc Phách ôm quyền nói :
- Được Phùng huynh núi cao sông dài, tái ngộ sẽ có ngày.
Mắt mũi cay xè, Phùng Đức Ân nghẹn ngào nói :
- Độc huynh, trước mặt lệnh tôn sư, xin thay ta thỉnh an, ta không thể theo huynh...
Mỉm cười, Độc Phách nói :
- Huynh đã tận nhân tận nghĩa rồi. Phùng huynh, kết giao được bằng hữu như huynh, ta không có gì đáng hận.
Thế là chàng quay người ra cửa, dựa vào trí nhớ và bản thảo đồ mà Phương Cửu Thọ đã vẽ trước định ra phương hướng rồi đi nhanh về phía Tổng đàn của Quỷ Vương kỳ. Chỉ cần đến được Tổng đàn, Nghênh Tân lầu phải ở trước mặt.
Trời đã mờ sáng. Hơi lạnh càng nặng. Bước chân của Độc Phách càng nhanh. Chàng hy vọng trước khi xung đột xảy đến, đã sớm đến hiện trường. nếu quả thật có xung đột...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]