Thấy giai nhân, chàng ngốc nổi lòng tà
Tưởng người đẹp, nào ngờ yêu nữ hiện
Thơ phù dung:
Phù dung nở, bến sông hồng
Mặt thiếp xinh hay phù dung rõ xinh!
Hôm qua đê dấu thiếp in
Cớ sao thiên hạ quên nhìn phù dung?
Chí Khôi đang ngồi tơ tưởng đến Nguyệt Ngạ Trống đổ canh hai, bỗng tấm rèmlay động, một người con gái thiên kiều bách mị, phẩm mạo đẹp xinh, phong thư diễm lệ đi vào. Chí Khôi nhìn quả là Vương Nguyệt Nga, vội vàngnói:
- Hiền muội ơi, có phải em đến đó không? Anh đang tơ tưởngđến em như nắng hạn mong mưa. Em đến được, thiệt là anh thỏa dạ mơ ướcbình sanh vô ngần.
Thực ra người đến không phải là Nguyệt Ngathiệt, mà chính là con hồ ly có hơn ba ngàn năm tu luyện ở núi ThiênThai, mỗi ngày nó đến núi Thành Hoàng nghe kinh, trên đường đi ngangthấy Chí Khôi cứ ngày đêm tơ tưởng Nguyệt Nga gần như điên, bèn biếnthành Nguyệt Nga với lòng tốt khuyên giải. Đã gặp Nguyệt Nga một lần,nên vùng biến ra Nguyệt Nga giống hệt không sai một nét, đến phòng ChíKhôi nói:
- Này Châu đại ca, ngày nào anh cũng đứng trên lan cangọi tên em chi vậy, có phải là bại hoại danh tiết của em không? Nếu anhthật lòng thương em thì cậy mối mai đến hỏi, cha mẹ em chắc cũng khôngthể từ chối. Chừng đó danh chánh ngôn thuận, lại hợp với tâm nguyện củađôi ta nữa.
Chí Khôi nghe rồi nói:
- Hiền muội ơi, em đừng đi nữa nhé. Từ ngày anh gặp em tới nay, không phút giây nào anh khôngnghĩ tới em. Anh hận vì tường vách cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-dien-hoa-thuong/28287/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.