"Tôi đã sống một cuộc đời đầy hổ thẹn. Tôi không dự tưởng được cuộc sống của một con người." - Dazai Osamu
---
Thẩm Nghiêm day day thái dương, trông anh mệt mỏi như thể sắp gục xuống tới nơi. Nhà hàng xóm lại cãi nhau làm anh không thể nào học hành được tử tế. Những lúc thế này thật sự chán ghét chung cư cũ này, bức tường mỏng đến nỗi còn nghe được tiếng đi tắm gội của người khác nói gì đến cãi vã.
Thẩm Nghiêm buông cây viết xuống bàn, bực dọc đóng sách lại. Tiền thuê ở đây với sinh viên nghèo như anh thật sự là gánh nặng. Không rõ khi ra trường rồi tìm việc sẽ ra sao?
Nghe nói suy thoái kinh tế.
Nghe nói tỷ lệ thất nghiệp tăng cao.
Nghe nói cả đời làm công cũng không mua nổi nhà.
Thẩm Nghiêm bị nhấn chìm trong suy nghĩ tiêu cực khủng khiếp trên. Lại thêm tiếng cãi vã nhà hàng xóm, cơn giận bùng lên anh đập mạnh xuống bàn.
Làm ơn im đi được không?
Bất quá lời kia chỉ dám nghĩ trong lòng. Không dám tự mình đi gõ cửa khiển trách hàng xóm. Vì Thẩm Nghiêm biết gã đó có vẻ ngoài rất bặm trợn.
Tay siết chặt lại, lòng bàn chân vô thức dẫm theo nhịp. Dấu hiệu cho thấy tâm lý Thẩm Nghiêm bất ổn. Đi học rồi lại về phòng, căn phòng chưa tới ba mét vuông này có khác gì nhà giam? Tù túng, thở cũng khó khăn. Thẩm Nghiêm rời khỏi bàn học.
Bước đến tủ lạnh cách đó chỉ vài bước, mở ngăn đông lấy một vật được quấn màng bọc thực phẩm.
Thẩm Nghiêm mang đến bên thớt gỗ rồi mở lớp màng bọc. Do bị đông thành đá nên mở có chút khó khăn, ngón tay lóng ngóng khiến lớp màng bọc bị rách nhưng chẳng xé được.
Thẩm Nghiêm hừm lạnh, mở vòi nước bên cạnh, đưa vật đó dưới vòi nước. Dùng lực nước để giúp rã đông nhanh hơn.
Thẩm Nghiêm xoay xoay vật đó vài vòng rồi cố thử lại. Tuy nhiên những lớp màng bọc đã dính chặt vào nhau, nhất thời khó gỡ ra được. Thẩm Nghiêm mặt đanh lại, anh cảm nhận cơn nóng giận đang dâng lên.
Anh vớ tay lấy con dao nhỏ, loại dùng để gọt trái cây bên cạnh. Thẩm Nghiêm rạch xuống lớp màng bọc. Cách này quả nhiên có tác dụng, lớp màn bị cắt đứt liền có thể cho ngón tay vào gỡ ra. Tuy vậy thao tác quá nhanh khiến con dao gọt hoa quả cắt trúng vào đầu ngón trỏ tay trái.
Thẩm Nghiêm giật mình, vài giọt máu rơi xuống. Anh vội vàng tìm đến bàn học, mở ngăn tủ để lấy băng cá nhân. Cơn tức giận đã xâm chiếm lấy Thẩm Nghiêm, anh chỉ muốn lấy cái tay đó chặt ra vài đoạn nữa để trút giận cũng không được ư? Lúc này tiếng cãi vã lại vang lên. Thẩm Nghiêm nghiến răng, tất cả là tại đôi tình nhân đó.
Trận cãi vã nhà hàng xóm vẫn tiếp diễn, thậm chí còn mỗi lúc một to tiếng hơn, họ không biết rằng chính việc này đã gọi đến một kẻ biến thái. Hai người đang cãi nhau là cặp tình nhân, họ ghen tuông rồi lúc nào cũng biến thành cãi vã. Người đàn ông to tiếng thì người phụ nữ đập đồ trong nhà. Những lúc này Thẩm Nghiêm chợt nghĩ sao người đàn không giết quách người phụ nữ đi? Chẳng phải trong lúc cãi nhau người ta dễ nóng giận, rồi cơn giận dễ dàng bùng phát thành giết người sao?
Hay gia đình đó thiếu dao nhỉ?
Nếu trong lúc cãi nhau, người đàn ông chợt thấy một con dao thì sao? Sát ý có nổi lên không?
Nghĩ đến đây Thẩm Nghiêm trở nên hưng phấn, cũng không màng đến chuyện ngón tay đang chảy máu nữa. Gương mặt xuất hiện một nụ cười độc ác. Khi cãi nhau, người ta bắt đầu muốn lôi chuyện xấu của nhau ra để nói, đó là bước đầu tiên dẫn đến mất kiềm chế. Mất kiềm chế là thứ rất đáng sợ ở con người. Nhỏ nhặt hơn là đập di động, đập chiếc cốc thủy tinh xuống sàn. Nhưng nếu lúc đó trước mặt họ là một con dao thì sao? thay vì đập đồ họ có cầm dao để giết người? Thực ra, giết người cũng không hẳn là khó, một dao đâm vào bao tử, dịch vị trong dạ dày sẽ tràn ra và lan đi nội tạng. Nếu không kịp cấp cứu thì chỉ có thể từ từ mà chết đi trong đau đớn. Thẩm Nghiêm khẽ liếm môi, mất bao lâu thì người ta sẽ chết vì mất máu do một vết đâm vào bụng nhỉ? Hắn không giỏi toán học, nhưng hắn biết để gia tăng tỷ lệ tử vong thì cần người đàn ông liên tiếp đâm nhiều nhát.
Trong cơn nóng giận có kẻ đã đâm tới 40 nhát dao vào người mình yêu cơ mà?
Hắn muốn người đàn ông phải giết người yêu mình. Nhưng đừng tới 40 nhát đâm, như thế sẽ chết ngay, sẽ không thú vị.
Trong ý nghĩ biến thái của Thẩm Nghiêm thì trận cãi vã từ đôi tình nhân kia vẫn tiếp tục. Tiếng đập đồ, tiếng thoá mạ,... để bọn họ im lặng, thì phải để một trong hai chết.
- --
Tại sở cảnh sát thành phố Bát Long:
"Tôi không đi tìm Tiểu cường pháp y đâu!"* Minh Thành lắc lắc đầu, né tránh như tránh tà. Minh Thành là tổ viên của đội Trọng án, bọn họ đang thảo luận xem ai sẽ đi gặp bên pháp y lấy về báo cáo.
"Minh Thành, chỉ là đến lấy báo cáo, cũng không ép anh vào đường chết." Vĩ Kỳ ở bên cạnh cười nhạo. "Anh sợ gián à?" Vĩ Kỳ tiếp lời châm chọc, trông Vĩ Kỳ rất hả hê với dáng điệu sợ hãi của Minh Thành.
Những người khác liền cười theo. Mà lời này dường như đúng với nhược điểm của Minh Thành, mặt anh gượng đến đỏ tai.
Lập Tân thấy thế liền giải vây cho Minh Thành.
"Thôi được rồi, chuyện này cũng không gấp, các cậu lo dọn lại bàn làm việc, chút nữa sẽ có Đội trưởng mới đến nhậm chức. Đừng gây ấn tượng xấu."
"Vâng, trung sĩ." Mọi người trả lời, họ lười nhát quay về dọn đồ trên bàn, hầu hết toàn là mì ly, cốc giấy cà phê.
Tổ của bọn họ suốt thời gian qua đã không có đội trưởng. Ban đầu cứ nghĩ Lập Tân sẽ được lên chức, nhưng sau bài kiểm tra cho thấy anh vẫn chưa đủ năng lực, Lâm sở trưởng nghe nói liền chạy khắp nơi tìm đâu ra được một người.
Đội Trọng Án của họ từ mấy tháng trước, vì xảy ra một vụ án nghiêm trọng đến mức đội trưởng phải từ chức. Qua một thời gian, đến nay mới có người khác thay thế. Nghe nói người mới đến họ Tần. Cũng không rõ là nam hay nữ vì cái tên Quân Vi thật hiếm gặp. Chỉ biết Lâm sở trưởng từng vỗ ngực nói người đó là "tinh anh trong số tinh anh".
Mà nghe đến "tinh anh trong số tinh anh" lại khiến bọn họ nghĩ đến Tiểu Cường pháp y. Bởi trước kia Lâm sở trưởng cũng từng nói Tiểu cường pháp y là "Tinh anh trong tinh anh". Cô ta vốn họ Tề, tên một chữ Bạch. Cái tên này thực ra rất đẹp, ban đầu nghe tên họ nghĩ đến "Lý Bạch", rồi tự mình vẽ ra một nữ nhân thanh tao dịu dàng thích đọc thơ. Đúng là Tề Bạch cũng rất thích thơ cổ, cô ấy còn rất giỏi, xứng đáng gọi là tinh anh.
Chỉ có điều quá cổ quái. Tính cách khó gần, ưa châm biếm người khác. E rằng khẩu nghiệp cô ta tạo ra có thể xây thêm một cái Thiền Viện ở Cửu Long rồi. Lại còn chưa nói sở thích nuôi côn trùng của Tề Bạch, trên đời thú cưng có chó, có mèo, lạ hơn thì có rắn, tắc kè. Nhưng đã thấy ai nuôi Tiểu cường làm bạn chưa? dạng sở thích này không phải là đặc biệt mà gọi là cổ quái rồi.
Biệt hiệu Tiểu cường pháp y cũng từ đó mà ra.
Đừng nói là nữ giới trong ngành cũng bị cô ta dọa sợ, đến nam nhân cũng e dè khi tiếp xúc. Bởi lẽ Tề Bạch không khác gì cuốn từ điển sống, đừng bao giờ nói ra điều gì nếu không tự tin là đúng. Bởi lẽ tức thì liền bị Tiểu cường pháp y đó khắc chế ngay.
Tự hỏi, trong sở cảnh sát này có ai mà chưa thành nạn nhân của Tiểu cường pháp y?
Lúc này có tiếng gõ cửa. Lập Tân vội vàng ra mở, người bước vào là Lâm sở trưởng. Vẫn là dáng vẻ trang nghiêm mọi khi, cho dù đã lớn tuổi thì đôi mắt của ông vẫn sắc bén. Cho thấy đã trải qua một thời trẻ rất hiên ngang.
"Chào buổi sáng." Lâm sở trưởng chủ động lên tiếng. Năm người trong phòng liền nghiêm túc chào lại đáp lễ.
"Tôi đến để giới thiệu với mọi người, đây là Tần đội trưởng, Tần Quân Vi." Lâm sở trưởng nói. Ông nhìn ra cửa. Mọi người trong phòng cũng dõi mắt theo.
Là một cô gái, mái tóc đen dài chạm vai. Dáng người khỏe mạnh, nhìn qua có thể đoán rất biết cách luyện tập thể thao. Điểm thu hút nhất ở người này là đôi mắt sắc bén, tựa như có thể nhìn thấu tâm can con người.
"Chào mọi người, tôi là Tần Quân Vi."
Cô chủ động lên tiếng. Năm người trong phòng dường như còn chưa kịp thích nghi khi có đội trưởng là nữ, có chút ngây người, mất vài giây để vội vàng lên tiếng.
"Tần đội trưởng, tôi là Lập Tân, Vĩ Kỳ, Minh Thành, Di Hòa còn sau cùng là Tuấn Lãng." Lập Tân là trung sĩ, người đứng thứ hai sau đội trưởng, anh đại diện giới thiệu từng người trong tổ. Bọn họ điều lịch sự chào Tần đội trưởng. Tuy nhiên, cả năm người bọn họ càng nhìn Tần đội trưởng, trong đầu liền nghĩ ngay đến Tiểu cường Pháp y. Liệu đây có phải là một Tiểu cường Hình cảnh nữa không?
Nghĩ đến đây thôi Minh Thành thoáng rùng người. Anh sợ gián...
Lâm sở trưởng nói thêm vài câu giới thiệu với mọi người. Dường như Lâm sở trưởng rất vui khi đưa được Tần cảnh này đến đây, lâu rồi chưa thấy ông cười nhiều đến vậy, còn cười đến híp cả mắt.
Lập Tân thì trên mặt vẫn đặt nụ cười, nhưng đại não thì có chút giao động. Hình như anh đã thấy qua Tần cảnh quan này rồi? Gương mặt nghiêm túc cùng ánh mắt đanh thép kia thật sự có chút quen. Vài giây sau Lập Tân liền kinh động, đây chính là Tần cảnh quan đã phá vụ án liên hoàn nhiều năm trước. Cảnh sát ban đầu cố che giấu trước truyền thông nhưng khi bị phanh phui liền tạo nên một cơn chấn động. Có một sát nhân liên hoàn và cảnh sát thì dậm chân tại chỗ.
Thậm chí người cảnh sát phụ trách vụ án năm đó còn muốn đổ tội cho một thường dân nhằm kết thúc vụ án.
Chỉ sau đó, Tần cảnh quan được điều đến. Không tới ba tháng, vụ án đã được phá.
Tần cảnh quan không xuất hiện trước truyền thông bao giờ, càng không nhận công lao trên báo chí. Lập Tân chỉ được xem qua ảnh cô khi có người đồng nghiệp chụp để làm truyền thông nội bộ. Trong bài phỏng vấn hỏi về vụ án, nhưng Tần cảnh quan có vẻ không hứng thú. Cô trả lời chung chung, rồi kết thúc chóng vánh. Cũng chỉ cho phép chụp một tấm ảnh duy nhất.
"Bây giờ tôi đưa Tần đội trưởng đến gặp bên pháp y." Lâm sở trưởng vui vẻ nói.
Năm người bọn họ trong lòng liền dâng lên một loại cảm xúc, đó là tò mò. Họ thật sự muốn xem Tần đội trưởng gặp gỡ Tiểu cường pháp y thì sẽ thế nào?
Liệu Tần đội trưởng có sợ gián, sợ côn trùng không nhỉ?
- ---
*chú thích: Tiểu cường là cách gọi khác của bọn gián, giống bé Na là bạn trăn ở Việt Nam mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]