"Nhưng tình yêu không phải là trò đùa, tình yêu cũng có nghĩa là chia sẻ nỗi đau của người khác." - Banana Yoshimoto
- ---
Tần Quân Vi khó hiểu nhìn Tề Bạch, ban đầu định mặc kệ đối phương bởi Tần Quân cũng dần quen tính cách móc mỉa của cô ấy, nhưng suy nghĩ vài giây Tần cảnh quan vẫn lên tiếng hỏi Tề pháp y:
"Tôi nói gì sai sao?"
Tề Bạch nhìn Tần cảnh quan chưa đến ba giây liền xoay nơi khác. Trên mặt hiện rõ trạng thái không muốn nói chuyện với cô.
Tần Quân Vi tự mình cười khổ, thôi thì đi bắt gián đền cho cô ấy vậy.
Tề Bạch lúc này lại đang nghĩ về quả trứng cháy đen lúc sáng. Do cái bếp điện đó quá nhiều chức năng, không quen xài mới bị cháy thôi.
Có vấn đề gì sao? Nấu được mì bò thì giỏi lắm à?
Tề Bạch không giỏi nấu ăn đấy, nhưng cô có tiền thuê đầu bếp là được chứ gì?
Tiểu Thái cảm nhận không khí có gì đó không ổn. Liền liên tiếng cố xua đi sự căng thẳng này:
"Sếp Tề, mọi chuyện ổn chứ?"
Tề Bạch quay sang nhìn Tần Quân Vi, chỉ hừm lạnh rồi mặc kệ lên tiếng: "không có gì."
Rõ ràng là có gì đó. Cả Tiểu Thái và Tần Quân Vi đồng lòng nghĩ. Lời này chỉ dám nghĩ trong lòng, Tần Quân Vi không dám thốt ra.
Tần Quân Vi vẫn còn đặt chuyện lúc sáng trong lòng, giọng xuống thấp, từ tốn lên tiếng:
"Chuyện lúc sáng tôi có lỗi, nếu được tôi nấu ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/te-bach-phap-y/2538225/chuong-17.html