Chương 91
Lúc bão cát tới, cả hai bên đều đã đi ngủ. Để không khí lưu thông mà Xương Đông mở hé cửa sổ xe ở hướng sát gò Đồi đất Yardang và kéo màn che lên.
Bởi vậy trong xe không yên tĩnh, tiếng cát bay dày đặc. Diệp Lưu Tây ngủ không sâu giấc, luôn cảm thấy âm thanh này có lúc như ru ngủ, có lúc lại ồn ào đến giật mình.
Cô mở to mắt nhìn trần xe tối om, trong lúc nhàm chán lại cảm thấy chỗ ngủ quá chật hẹp nên bực bội trở mình, cánh tay vô tình buông ra khỏi màn.
Mu bàn tay bỗng nhiên chạm phải tay Xương Đông.
Diệp Lưu Tây giật mình, vội nắm tay lại, trong đầu chẳng biết đang nghĩ những gì, chỉ cảm thấy bàn tay anh hơi lành lạnh.
Qua một lúc cô mới chui qua tấm màn, dùng một tay nhấc chăn, tay kia nhẹ nhàng đặt tay anh trở lại, sau đó đắp chăn cẩn thận.
Xong xuôi lại cảm thấy không cam lòng, cô ngẫm nghĩ, quay sang nói thì thầm với Xương Đông đang say ngủ: “Tôi tốt bụng quá chứ hả?”.
Sau đó bực bội nằm ngủ lại.
…
Vì đêm trước ngủ không ngon, sáng sớm hôm sau dù biết rõ Đường Mập và Xương Đông đã dậy nhưng cô vẫn không muốn dậy. Cô đành miễn cưỡng mở mắt, nhìn ra bên ngoài thấy bão cát mù mịt, bụt đất đầy trời, cảnh sắc như vậy càng khiến người ta muốn nằm lại giường.
Dù sao thời tiết cũng không tốt.
Qua một lát có tiếng Đường Mập súc miệng òng ọc, thỉnh thoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-xuat-ngoc-mon/3504789/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.