Chương trước
Chương sau
Chương 89

“Đầu gió sinh ra bão cát… Không rõ cô có chú ý hay không, bất kể cô có trích máu lúc ban ngày thì bão cát cũng phải tới đêm mới xảy ra; cái này xem như là cách che mắt người ngoài. Giữa đêm đen bão cát lớn, người thường khó thấy rõ, nhỡ đột ngột không thấy người hay xe, hoặc bị lạc hay gặp chuyện lạ thì đều dễ giải thích”.

“Còn Đà đội ma đột ngột biến mất ngay trước mắt thương nhân người Hồ, có lẽ là vì bão cát quá lớn, thương nhân người Hồ hoặc là ko nhìn rõ, hoặc phải nheo mắt; chính trong khoảnh khắc này Đà đội kia nhập Quan đóng cửa”.

“Còn về Ngọc Môn Quan, lần trước chúng ta từng bàn qua, thời điểm nó xuất hiện quả thật có hiện tượng xếp chồng lên một khu vực của thế giới thật - hệt như phim có phụ đề; vậy nên có một số người vừa hay ngẫu nhiên ở đúng khu vực này - ví như gã đi xuyên việt một mình kia, hoặc những người hạ trại cùng chỗ chúng ta”.

Diệp Lưu Tây chợt nhớ ra vài chuyện: “Vậy chuyện xúc tua kéo Đường Mập, người lái xe bị đẩy, rồi cửa xe Kiều Mỹ Na bị mở ra…”.

Xương Đông ừ một tiếng: “Đó về cơ bản giống như một cơ chế bảo mật xua đuổi người lạ, khiến họ sợ hãi mà rời đi, thậm chí từ đó loan ra tin đồn về chuyện lạ thường nhắc nhở những kẻ khác sau này nên tránh khỏi khu vực quỷ dị này”.

Đúng là rất giống. Đường Mập lần đó bị dọa suýt tè ra quần, vừa sáng sớm đã tìm cách chạy, chẳng qua tìm không ra đường mà thôi.

Xương Đông trầm ngâm: “Hiện tại chúng ta chưa xác định được cửa Quan ở đâu, nhưng ít nhất đã biết được cánh cửa này ở ngoại vi khu vực cắm trại, bởi nơi đó chỉ ngẫu nhiên phát sinh sự lạ mà mức độ không quá lớn. Còn Tư Mã đạo có lẽ đã được tính là khu vực trọng yếu, có chôn Quan tài Rối bóng, lại còn có con mắt cát kỳ quái chỉ tấn công tôi, không tấn công cô”.

Diệp Lưu Tây: “Bởi vì tôi là người Quan nội chắc rồi, nên bất kể xúc tua hay con mắt đều bỏ qua tôi”.

Xương Đông không nêu ý kiến: “Vẫn chưa khẳng định được cái gì, Thần Côn nói dụng ý khi dựng cửa ải là để ngăn cách, bài ca kia cũng nói ‘xuất Quan một bước huyết chảy cạn’; trước mắt từ Quan nội đi ra chỉ có con Rối bóng. Nếu cô thực sự là người Quan nội thì nhất định có điểm đặc biệt”.

Diệp Lưu Tây đáp nửa đùa nửa thật: “Chưa chắc đâu. Biết đâu tôi là bản nâng cấp của con Rối bóng đấy. Đêm nay đi ngủ, tôi cho phép anh sờ qua tôi đấy; giúp tôi nhìn xem có phải sau lớp quần áo này cũng là con Rối bóng da trâu, tròng mắt di chuyển hay không”.

Xương Đông nói: “Không phải đâu”.

Diệp Lưu Tây liếc anh: “Vì sao?”.

“Con Rối bóng không ăn không uống còn có tiền, đã vậy lại rất ẩn nhẫn thầm lặng. Cô trái lại, điểm nào cũng không giống”.



Tầm chiều, xe đã chạy gần tới Đồi Bạch Long, xe tiếp viện xác nhận vị trí giao vật tư sau đó quay đầu trở về.

Xương Đông dẫn đoàn đi theo vết bánh xe trước đó tiến sâu vào Đồi Bạch Long.

Đinh Liễu lần đầu tiên nhìn thấy Đồi đất Yardang mang sắc xám trắng, cảm thấy khung cảnh hết sức mới mẻ nên vội vàng chụp vài tấm selfie, chụp xong lại quay sang cáu gắt với Cao Thâm: “Sao lại không có sóng? Không đăng ảnh được, cục phát wifi đâu, cũng không dùng được sao?”.

Diệp Lưu Tây cảm thấy kiếp trước Cao Thâm chắc chắn đã thiếu nợ Đinh Liễu nên bây giờ bị trách móc thế nào cậu ta vẫn âm thầm chịu đựng.

Đường Mập vẫn nơm nớp lo sợ. Xương Đông không muốn hắn đề phòng sợ hãi như vậy, đành kéo hắn đến một chỗ trống, nói: “Không sao hết, nếu có chuyện sắp xảy ra tôi sẽ nói cho cậu biết trước”.

Đường Mập trợn mắt: “Anh Đông, chuyện này có thể biết trước được sao?”.

Xương Đông khẽ ừ: “Với cả tốt nhất cậu cứ ở yên tại chỗ cắm trại này đi, nơi này tương đối an toàn, không cần theo chúng tôi ra ngoài đâu”.

Đường Mập nhìn sang phía Đinh Liễu: “Hai người kia thì sao, đi cùng anh chị à?”.

Xương Đông đành chịu.

Đương nhiên là sẽ đi cùng, bọn họ là đại diện cho tư bản, còn có ý bày trò sinh sự nên tất nhiên sẽ theo đuôi, rất khó để họ lại.

“Nếu vậy em ở lại đây một mình á?”.

Nào có biện pháp vẹn cả đôi đường, Xương Đông cũng chẳng muốn nhiều lời: “Cậu tự chọn đi”.



Ba chiếc xe dù đỗ gần nhau nhưng chia rõ thành hai nhóm.

Phía bên này Xương Đông dùng vài hòn đá kê thành bếp nhóm lửa nấu cơm, trái lại phía bên kia ăn lương khô, thịt bò khô, uống bia - hệt như đi dã ngoại.

Cơm nước xong xuôi, Đường Mập dựa vào ánh đèn ngồi đọc sách. Lúc chuẩn bị lên đường hắn sợ trên đường nhàm chán nên đã mang theo vài cuốn, đều có liên hệ với chuyến đi này, ví như “Trang sức Trung Quốc cổ đại”, “Dân gian phục sức”, “Văn minh Trung Quốc và Tây Vực thời Hán – Đường”…

Xương Đông theo thường lệ mở rương Rối bóng, thắt dây và gắn thanh điều khiển cho con rối, như vậy con rối mới sống động.

Khóe mắt liếc thấy Diệp Lưu Tây đang đi lại, anh đoán chắc cô lại chuẩn bị nói kháy mình.

Y như rằng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.