Chương 83
“Xác Hôi Bát chắc chắn phải nhặt, dân giang hồ phải có đạo nghĩa. Mà có hàng ngon thì tôi cũng phải có một phần”.
Xương Đông bất động thanh sắc: “Tôi cũng không cản Thất Gia, ông cứ thẳng đại lộ Hala mà đi, vết xe đi vào Đồi Bạch Long của tôi chắc chắn vẫn còn, nếu ông vẫn chưa rõ lộ tuyến thì tôi có thể vẽ cho ông một bức”.
Liễu Thất khoát tay: “Tôi sống bằng này tuổi, tuy còn minh mẫn nhưng thân thể không chịu được bôn ba đường xá, chưa kể…”.
Gã như vô tình hữu ý nói: “Chưa kể tôi thấy không phải kẻ vớ vẩn nào cũng tìm được Quan tài Rối bóng đâu”.
Xương Đông nói thẳng: “Nếu vậy thì phải khiến Thất Gia thất vọng rồi. Nói thật ra thì chúng tôi cũng chỉ ngẫu nhiên gặp được. Thứ đó và thi thể Hôi Bát cùng nhau biến mất, chúng tôi cũng thấy hết sức kỳ quái”.
Liễu Thất hắng giọng, đưa tay vào trong áo bông lấy ra một cuốn sổ.
Ánh mắt Xương Đông chợt căng thẳng, thoáng trầm xuống.
Đây chính là cuốn sổ trong phòng anh.
Nén suy nghĩ trong lòng, anh bình tĩnh nói: “Thất Gia, chuyện này không được phù hợp”.
Liễu Thất ra vẻ xin lỗi: “Xin lỗi cậu, bệnh nghề nghiệp, tôi có thói quen xem xét nơi người khác trú lại. Cũng coi như cho hai người một bài học, làm việc phải cẩn thận, đừng tạo sơ hở cho người khác lợi dụng”.
Diệp Lưu Tây cũng lạnh lùng hỏi: “Chắc là cũng lục cả phòng tôi rồi hả?’
Liễu Thất lại cho tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-xuat-ngoc-mon/3504781/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.