Chương trước
Chương sau
Chương 76

Nhưng cô rất nhanh suy nghĩ cẩn thận: “Anh nói là… xếp chồng lên?”.

“Đúng là xếp chồng lên. Tôi giả thiết máu của cô triệu hồi ra Ngọc Môn Quan, những thứ như ma trơi hay Quan tài Rối bóng chỉ tồn tại trong Ngọc Môn Quan này chứ không hiện hữu ở thế giới thực”.

“Thời điểm xảy ra đầu gió, thế giới thật và Ngọc Môn Quan chính ở tại địa điểm này xếp chồng lên nhau”.

“Những thứ thuộc về thế giới thực là Đồi đất Yardang - Đồi Bạch Long và chúng ta; còn con đường dẫn vào Ngọc Môn Quan, ma trơi, gò đất chứa Quan tài, cả vết bánh xe thuộc về thế giới kia. Cô thử nghĩ mà xem, hai thế giới xếp chồng lên nhau, có phải rất quỷ dị hay không?”.

Mà một khi Ngọc Môn Quan biến mất, mọi thứ liền khôi phục như thường.

Xương Đông lấy chỗ ảnh chụp bằng flycam đưa cho cô: “Nhìn kỹ mà xem, nếu như thay đổi góc độ, coi như không để ý đến những thứ thuộc về Đồi Bạch Long, vậy có thể tưởng tượng ra hình dáng sơ bộ của Ngọc Môn Quan rồi”.

Nơi đó sẽ có một con đường dẫn vào rộng khoảng trăm mét.

Hai bên đường có gò đất chứa Quan tài Rối bóng đứng đối xứng, kéo dài hơn mười kilomet.

Trên Quan tài Rối bóng có bức vẽ mang phong cách triều Hán, vẽ lại một đám người nô dịch nhập Quan, giọng hát ai oán lẫn trong bão cát:

… Ngọc Môn Quan, quỷ môn Quan. Xuất Quan một bước huyết chảy cạn, Người kim ốc tàng kiều tự mình khoái hoạt, đâu màng ta lệ lã chã tiến Quan…

Quan tài Rối bóng, con Rối bóng mặc y phục triều Đường, có lẽ không chỉ giới hạn trong thời đại ấy, cứ chín con một nhóm, lặng im không tiếng động.

Chung quanh là vùng hoang vu rộng lớn, sẽ xuất hiện lửa ma trơi xanh lục, lại còn có lửa ma trơi phục vụ múa Rối bóng thương đội lạc đà, cũng chẳng biết số lượng có mấy phần, lại còn xúc tua gió cát biến hóa bất định.

Phía trên gò đất, lơ lửng giữa trời là con mắt quỷ dị, mà xúc tua gió cát và con mắt này dường như muốn bảo vệ sự nguyên vẹn của Quan tài Rối bóng. Vậy nên Hôi Bát vì muốn khai Quan mà bị xẻng cắt ngang họng. Con mắt quỷ dị tiết ra cát kia kỳ thực giống việc đổ bê tông, tu bổ lại gò đất chứa Quan tài Rối bóng bị phá hư.

Diệp Lưu Tây chắc chắn từng lái xe vận tải qua con đường này không chỉ một lần.

Vết bánh xe chạy loạn, chứng tỏ cô chạy xe cũng rất ẩu, nhưng tuyệt nhiên không đụng vào những gò đất chứa Quan tài này.

Trên xe cô chất đầy hàng hóa, quần áo, giày dép, đĩa phim, các loại thực phẩm, thậm chí cả ảnh diễn viên - đều là đồ sinh hoạt cho người dùng.

Thế nhưng Lop Nur nơi này trong thế giới thực được xưng là biển tử vong, là nơi không người ở, trừ phi…

Xương Đông chợt hỏi Diệp Lưu Tây: “Cô từng nghe qua chuyện ‘chốn đào nguyên’ chứ?”.

Thời Tấn, có người ngư dân, đi theo suối nước, lạc vào rừng đào, lại tiếp tục tiến vào sơn khẩu nhỏ hẹp, cuối cùng tìm đến chốn đào nguyên.

Người dân bên trong nói rằng vì muốn trốn tránh quân Tần thời chiến loạn nên mới tiến vào đây, chưa từng ra khỏi, còn hỏi thời thế hiện tại thế nào. Họ không biết thời Hán hay Ngụy Tấn nào hết.

Khi người đánh cá này đi ra ngoài, lúc đi có làm ký hiệu đánh dấu bên đường, nhưng sau này dù tìm thế nào cũng không thấy nữa.

Diệp Lưu Tây hỏi: “Anh nghĩ Ngọc Môn Quan cũng là nơi như vậy?”.

Xương Đông gật đầu.

Nếu để tự anh đi thì chắc chắn sẽ không có khả năng lạc vào Ngọc Môn Quan, bởi không có máu của Diệp Lưu Tây sẽ không thể tạo ra đầu gió, như vậy Ngọc Môn Quan sẽ không xuất hiện - thế nhưng một khi nó xuất hiện, thì người ở gần cô, bất kể là anh, Đường Mập, hay đám Răng Sún đều có thể đi vào.

Người ngư dân trong truyện cổ có lẽ gặp cơ duyên xảo hợp mới vào được chốn đào nguyên, nhưng sự trùng hợp không có lần thứ hai, nên bất kể có lưu lại ký hiệu, sau này đều không thể tìm được đường quay lại.

Ngọc Môn Quan so với chốn đào nguyên càng hơn một bậc. Người trong chốn đào nguyên là đi vào và không bao giờ ra ngoài nữa; nhưng người nội Quan - Ngọc Môn Quan vẫn có thể xuất Quan ra ngoài, hiểu biết về thế giới bên ngoài, còn có thể mang vật tư hàng hóa từ bên ngoài nhập Quan.

Thế nhưng vấn đề là người nội Quan ở nơi nào? Anh và Diệp Lưu Tây hai lần này đã được tính là tiến vào Ngọc Môn Quan chưa? Vì sao chỉ thấy một mảnh hoang vu, đến vết chân cũng không gặp được?

Dọc đường không làm ký hiệu nên hai người vất vả một lúc mới quay lại được nơi cắm trại.

Từ xa nhìn lại chỉ thấy xe, chẳng thấy gã điên đâu. Xương Đông hơi ngạc nhiên, vội nhanh chân bước lại. Đến gần mới phát hiện gã điên đang cuộn tròn người, nằm ngủ ngon lành dưới gầm xe.

Trong lòng anh có chút áy náy, hôm qua lúc đi, anh sợ gã ở trong xe nghịch phá lung tung nên mới khóa cửa xe lại; chẳng nghĩ tới hai người bị cầm chân ở ngoài cả một đêm. Gã điên chắc là do ban đêm gió lớn, cảm thấy lạnh, lại chẳng đi đâu được nên đành chui vào gầm xe tránh gió.

Quả nhiên, con người chẳng sợ không có thần trí thanh minh, tránh lạnh tìm ấm đã là bản năng từ trong xương cốt.

Xương Đông gọi gã điên dậy, anh mở cửa xe, trước hết xem xét điện thoại vệ tinh, thấy tín hiệu đã khôi phục bình thường. Đường Mập hiển nhiên đã gọi qua không ít cuộc.

Xương Đông gọi lại, cùng Đường Mập nói vài câu rồi quay đầu nói với Diệp Lưu Tây: “Đi thôi, ra ngoài rồi nói tiếp”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.