Chương trước
Chương sau
Chương 71

Những đài đất trước mặt so với đêm trước hoàn toàn khác biệt, Xương Đông kỳ quái hỏi: “Có đúng là nơi này không?”.

Diệp Lưu Tây dùng đèn pin chiếu lên mặt đất: “Đúng đấy”.

Xương Đông nhìn thấy một vết lõm hình chữ nhật trên mặt đất.

Không sai, đất nhiễm phèn cứng rắn rất khó lưu lại vết chân, nhưng đêm ấy Quan tài Rối bóng bị rơi sầm xuống đất. Quan tài rất nặng, hằn thành vết, còn lâu mới mờ được.

Xương Đông nhắm mắt lại, lấy vết hằn Quan tài để lại làm phương vị, trong đầu phác ra vị trí của Quan tài đêm trước, cũng như vị trí nơi họ từng đứng cùng với vị trí ba cỗ thi thể.

Sau đó anh mở to mắt.

Vậy là đài đất bị đào dở đêm trước hiện tại đã khôi phục hoàn chỉnh, hình dạng còn phát sinh thay đổi: lúc trước là hình cái tháp, hiện tại giống hình thú.

Chỗ thi thể đám Hôi Bát ban đầu là đất trống, hiện tại là mấy đống đất nhỏ nhỏ, nối liền với các Đồi đất Yardang vốn có tại đây, lùm lùm, nhìn không có gì đặc biệt.

Bảo sao anh và Diệp Lưu Tây đều không nhận ra khi đi tới, nguyên do là vì hình dạng gò Đồi đất Yardang và độ rộng của con đường đã thay đổi.

Thế nhưng với tên điên thì khác, hắn biết “Bát Gia bị chôn”, tận mắt nhìn nơi này thay đổi hình dạng, lại biết đây là địa phương đáng sợ nên mới sống chết không bước tiếp.

Xương Đông trầm ngâm một chút sau đó đi tới bên mấy gò Đồi đất Yardang nhỏ, dùng đèn pin vung mạnh vào. Gã điên đang núp một góc xa thấy vậy cũng thò đầu ra nhìn.

Diệp Lưu Tây kỳ quái hỏi: “Anh đập cái gì?”.

“Tôi nhớ lúc đó lưỡi xẻng có phóng cắm ngập vào gò đất…”.

Còn chưa dứt lời đất trên gò đã nứt ra, cát và đất rơi xuống, lộ ra một cán xẻng. Xương Đông nắm lấy, dùng sức nhổ phăng xẻng ra ngoài.

Anh cầm xẻng lên, đi tới vị trí Quan tài Rối bóng trong ấn tượng, dùng sức cắm ngập xẻng vào.

Diệp Lưu Tây kỳ quái hỏi: “Anh định làm gì vậy? Chỉ với chúng ta thì không lấy được Quan tài ra đâu”.

Xương Đông nói: “Không phải, tôi hình như đã bỏ qua chi tiết nào đó…”.

Sau đó đột nhiên ngẩng đầu: “Cô còn nhớ Đường Mập nói đám thủ hạ Hôi Bát làm thế nào mà phát hiện ra Quan tài Rối bóng không?”.

Nhớ chứ, chẳng qua là vô tình, Răng Sún và mấy tên khác gây gổ đánh lộn, một gã vô tình chém xẻng vào đài đất, làm thủng một lỗ, vì thế lộ ra một góc Quan tài đen nhánh…

Xương Đông nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, Đồi đất Yardang ở Đồi Bạch Long chủ yếu có thành phần từ bùn cát đá lẫn trong thạch cao chịu phong thực xói mòn, làm lớp đất cát tơi ra nhưng độ cứng không hề thấp, làm sao chỉ một nhát xẻng chém vào có thể thủng một lỗ cơ chứ”.

Nói xong anh cầm xẻng chém vào một Đồi đất Yardang gần đó.

Tiếng kim loại đập vào đất kêu keng một tiếng, lực chấn làm bàn tay Xương Đông phát đau.

Anh quay đầu nhìn Diệp Lưu Tây: “Cái chỗ đài đất chứa Quan tài tuy lẫn trong quần thể Đồi đất Yardang nhưng nó không phải Đồi đất Yardang, nó chỉ là một đài đất cứng mà thôi”.



Một cái đài đất cứng sao lại lẫn vào quần thể Đồi đất Yardang được chứ?

Có khác gì nói đá Thái Hồ xuất hiện ở Đan Hà.

Xương Đông thử một chút ở mấy gò đất nhỏ nối liền với dãy Đồi đất Yardang vốn có, từ cấu tạo và tính chất nhìn ra được nó chỉ là đài đất cứng. Vậy nên anh không đào xuống nữa, nếu thật sự bọn Hôi Bát bị chôn ở dưới thì những chuyện động chạm tới nơi họ nằm xuống anh làm không được.

Anh gọi Diệp Lưu Tây: “Đi về trước đã, buổi tối nhìn không rõ hết được, ban ngày có lẽ tìm ra nhiều manh mối hơn”.

Trở lại nơi cắm trại đã là nửa đêm, Xương Đông kéo tên điên lên ghế trước ngủ, nhường dãy ghế sau cho Diệp Lưu Tây. Thế này coi như đã rất chiếu cố cô rồi, Diệp Lưu Tây trong lòng có chút cảm kích nhưng do quá mệt mỏi, cô vừa nhắm mắt lại liền ngủ tít.

Cũng chẳng biết qua bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng cảm giác có ánh đèn; cô khó khăn hé mắt ra, nhìn thấy tên điên ngủ lăn lốc một góc. Đèn trong xe vẫn tắt nhưng Xương Đông chẳng biết đang lắp ráp thứ gì, phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Diệp Lưu Tây vô thức rên khẽ một tiếng, kéo chăn trùm lên mặt. Xương Đông nghe thấy được, hơi nghiêng mặt nhìn về sau, sau đó dùng tay tắt đèn đi.

Diệp Lưu Tây nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện hình ảnh sườn mặt Xương Đông ngay tại khoảnh khắc trước khi đèn tắt.

Xương Đông khắc con rối tuy tinh mỹ nhưng cô không thực sự thích. Anh khắc nữ luôn một kiểu mày cong mắt phượng, còn khi khắc nam, nhân vật chính trực sẽ khắc mày ngang rậm, nhân vật hung dữ sẽ khắc ánh mắt trợn tròn – cứ vậy ngàn vở như một; tuy khắc ra nhân vật xong không miêu tả được thần thái động lòng người trong một khoảnh khắc thế này.

Tương lai nếu cô làm nghề khắc da, nhất định sẽ chọn gương mặt Xương Đông làm mẫu. Hình dáng gương mặt đẹp mắt mà cương nghị, thân thể lại cường tráng, không khắc thì hơi phí.



Buổi sáng lúc thức dậy, bão cát lúc này đã nhỏ đi nhiều. Ánh sáng ban ngày làm cho người ta cảm thấy an toàn, ở tại nơi quỷ dị cũng chẳng sợ.

Diệp Lưu Tây rốt cuộc cũng biết đêm qua Xương Đông lắp ráp cái gì: Anh trước đó đã thuê một cái flycam, tối qua lắp ráp và tìm hiểu cách sử dụng.

Thứ đồ chơi này cô có từng nghe qua nhưng chưa bao giờ nhìn thấy, nhìn nó khởi động, mấy cánh quạt quay vù vù có cảm giác khá lạ lùng.

Lúc Xương Đông bay thử, cô nghển cổ xem, còn muốn bật nhảy lên túm nó xuống.

Xương Đông hỏi cô: “Chưa từng chơi thứ này sao?”.

“Tôi nghèo mà”.

Xương Đông: “…”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.