Chương 44
Diệp Lưu Tây ngồi trên ghế lái phụ. Cô cau mày mở lớp băng gạc trên miệng vết thương, có lẽ do buổi sáng cô quá vội, không cẩn thận ảnh hưởng đến vết thương, miệng vết thương chưa khô lại, thậm chí còn rỉ máu.
Chợt nghe Xương Đông lên tiếng: “Làm gì vậy? Miệng vết thương mỗi ngày đều nhìn một lần? Chẳng lẽ cô trồng hoa ngày nào cũng bới ra nhìn à?”.
Diệp Lưu Tây chẳng thèm quan tâm, ăn - ngủ - ị, chuyện gì anh cũng xen vào.
Nhìn xuống vết thương, dù sao cũng đã rỉ máu, làm thì làm đến cùng, cô dứt khoát tháo miếng gạc ra: “Đến bao giờ mới lành được?”.
Xương Đông đưa tay nâng mắt cá chân cô lên nhìn. So với tình hình khi mới bị thương ngày hôm qua thì chẳng khác là bao, điều tốt là hiện tại chỉ hơi rỉ máu, không tốt là cô làm không cẩn thận, miệng vết thương dính đầy bụi cát.
Xương Đông đặt tay lên phía trên vết thương của cô khoảng nửa tấc, làm động tác cứa ngang: “Vậy thì cưa luôn khúc này”.
Diệp Lưu Tây nói: “Anh muốn chết hả?”.
Xương Đông cười lạnh: “Xác muối cắt một nhát còn đau hơn đao chém, vết thương này của cô ấy à, nhanh thì hai ba tháng, chậm thì phải nửa năm mới khép lại. Vài ngày đầu rỉ máu là bình thường. Cô không thận trọng, xem ra là muốn cắt chân. Cũng tốt, cô có tên trong sổ, thân thể phải có đặc điểm đặc biệt mới dễ nhận dạng. Nghĩ thử xem, lúc đó cô tay trái xách đao, tay phải chống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-xuat-ngoc-mon/3504742/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.