Chương 13
“Sao anh biết được?".
Xương Đông chỉ vào hình: "Địa chất nơi này có thành phần muối kiềm khá nhiều, còn cả bùn thạch cao và màu hơi xám trắng đặc biệt. Ban ngày nắng sáng rọi vào sẽ tỏa ra ánh bạc trông như vảy rồng, vì vậy người xưa gọi đây là Đồi Bạch Long, bây giờ đã gộp chung vào phạm vi của Long Thành nên cũng gọi là Yardang Long Thành”.
Diệp Lưu Tây truy vấn: "Tại sao lớp màu xám trắng này không phải là do sương tuyết phủ lên?".
"Tuyết rơi sẽ phủ trên diện rộng, không giống như trong bức ảnh. Sương ngưng tụ từ hơi nước, xuất hiện trước và sau khi mặt trời mọc. Trong hình đang là giữa trưa có nắng to, sương đã tan từ lâu rồi”.
Diệp Lưu Tây khẽ "À" một tiếng, kéo giọng thật dài, hiển nhiên vô cùng vừa lòng với lời giải thích của anh. Cô quay người cầm lấy con dao bổ dưa, nhấc tay lên rồi hạ xuống, cắt một miếng từ nửa quả dưa còn lại.
Ruột dưa lưới vàng ươm mọng nước, hương thơm thanh ngọt phảng phất trong không khí. Diệp Lưu Tây đưa cho anh: "Anh dẫn tôi đến Long Thành, tôi đưa anh đi tìm thi thể Khổng Ương”.
Giọng điệu cô không giống như đang thương lượng, Xương Đông chỉ nhìn miếng dưa, không nhận lấy.
Diệp Lưu Tây cười rất hiền hòa, song lời nói vừa quyết liệt vừa dịu dàng: "Tìm người dẫn đường vào Lop Nur thì dễ lắm, nhưng bản thân anh sẽ không tìm được người thứ hai biết tung tích thi thể Khổng Ương đâu”.
Xương Đông vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-xuat-ngoc-mon/3504711/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.