Hứa Như Vân đi tới, không nói lời nào, cởi bỏ dây thừng trói quanh người ta, rồi xoay người đi ra khỏi cánh rừng.
Ta nhanh chóng đứng dậy, yên lặng đi theo sau.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, hai bọn ta cứ như vậy một trước một sau im lặng mà đi về phía trước.
Cho đến khi ra khỏi cánh rừng, Hứa Như Vân bỗng nhiên dừng lại.
Ta cũng nhẹ nhàng thở ra, hiện tại hẳn là đã an toàn rồi.
Mưa vẫn đang rơi, cả người ta thả lỏng, chợt thấy toàn thân như nhũn ra chẳng còn chút sức lực nào.
Ta cố chống chọi, vừa đi về phía Hứa Như Vân vừa nói: “Cảm ơn ngươi đã chịu trở lại cứu ta…”
“Đừng tới đây!” Lời còn chưa dứt, bỗng dưng ả hô to lên.
Ta sững sờ ở tại chỗ.
Không rõ nguyên do mà nhìn ả.
Hứa Như Vân xoay người lại, vừa khóc nức nở vừa nói:
“Khương Kỳ, ngươi biết không, lúc trước chính là như vậy, lúc ta sắp bị đạo tặc xâm hại, là Lâm An Đình một đao gi.ết chế.t kẻ đó. Từ lúc đó ta đã phải lòng huynh ấy. Luận xuất thân, luận tướng mạo, ta không có điểm nào thua ngươi. Nhưng vì sao huynh ấy chẳng bao giờ chịu liếc nhìn ta một cái cơ chứ?! Vì huynh ấy, ta đã vứt bỏ tôn nghiêm, không từ thủ đoạn, nhưng rốt cuộc vẫn không được gì. Ta hỏi ngươi, ta đã sai ở đâu?!”
Tiếng nói run rẩy của Hứa Như Vân bắt đầu cao lên như rống to. “Khương Kỳ, ta ghét ngươi! Ta ghen ghét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-xe-tra-xanh-ta-bao-ve-nam-chinh/3391231/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.