Sau khi tiến vào Túy Tiên Lâu, Hứa Như Vân đòi ngồi cùng bàn với bọn ta.
Dù sao cũng là quen biết, nếu đã trùng hợp gặp được nhau, chúng ta không thể cứ thế ăn uống mà không màng đến ả được.
Vì vậy mọi người quyết định ngồi cùng với nhau. Ta và Lâm An Đình ngồi một bên, Hứa Như Vân ngồi đối diện.
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên, Hứa Như Vân ăn từng ngụm nhỏ trông rất tao nhã, chỉ là ánh mắt ả thường quét về phía Lâm An Đình.
Ta khó chịu.
Ngoài mặt ta vẫn giữ nguyên nụ cười, tay cầm đũa gắp một miếng đậu hủ bỏ vào chén của Lâm An Đình rồi dịu dàng nói: “Phu quân, chàng ăn nhiều chút nha.”
Lúc hắn nhìn về phía ta, ta vội vàng dùng ánh mắt ý bảo hắn gắp đồ ăn cho ta.
Hắn bất đắc dĩ liếc nhìn ta một cái, không nói lời nào gắp một con tôm bóc vỏ cho ta.
Đương nhiên ta hiểu ánh mắt này.
Không sai, ta từng nói với hắn dùng đũa gắp thức ăn cho nhau sẽ dễ lây bệnh, yêu cầu hắn đừng làm loại chuyện này nữa.
Nhưng trước khác nay khác.
Người trong giang hồ, có đôi khi thân bất do kỷ.
“Cảm ơn phu quân ~” Ta cũng gắp cho hắn một đũa thức ăn: “Nào, ta nhớ chàng rất thích ăn món này.”
Ta dành chút thì giờ quét mắt nhìn Hứa Như Vân một cái.
Hai bọn ta ân ân ái ái ở bên này, ả ngồi ở đối diện nhìn sang mà tức đến mức sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-xe-tra-xanh-ta-bao-ve-nam-chinh/3391221/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.