Thấy Lâm An Đình sắp rời đi, quả nhiên Hứa Như Vân nóng nảy, ả nhanh chóng vươn tay bắt lấy ống tay áo của Lâm An Đình, lã chã chực khóc nói: “Tướng quân đừng đi, Vân nhi sợ lắm, hay là tướng quân đưa Vân nhi về nhà đi.”
Ta tặc lưỡi một tiếng.
Không đợi Lâm An Đình có phản ứng, ta nắm lấy bàn tay ả đang níu ống tay áo của phu quân ta, tỏ vẻ moi tim móc phổi của mình ra nói với ả: “Nha đầu ngốc, nghe tỷ tỷ một câu, dọc đường đi muội đã chịu hoảng sợ không ít, nhưng dù sao nam nữ cũng khác biệt, nếu tướng quân đưa muội trở về, để người ngoài thấy được chắc chắn sẽ nói này nói nọ, thanh danh của nữ tử lớn hơn cả tánh mạng, mấy loại lời đồn kia nếu truyền ra ngoài, không phải là sẽ bức tử muội muội đây sao?!”
Ta nói rất dõng dạc hùng hồn, ít nhất thoạt nhìn mặt ngoài, ta là thật tình suy nghĩ cho ả.
Vẻ mặt Hứa Như Vân xấu hổ, tâm tư của ả bị ta vạch trần, nhưng ả vẫn không cam lòng, hất tay ta ra tiến tới hai bước, ấm ức tủi hổ nói với Lâm An Đình: “Là Vân nhi suy xét không chu toàn, xin tướng quân đừng trách. Tướng quân đã cứu Vân nhi, đại ơn đại đức như vậy, Vân nhi chỉ muốn cùng ngài hồi phủ để có thể cảm tạ tướng quân tốt nhất.”
Ánh mắt ả cứ nhìn chăm chăm vào Lâm An Đình, hai phần rầu rĩ, ba phần đáng thương, năm phần thẹn thùng.
Ta đứng bên cạnh nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-xe-tra-xanh-ta-bao-ve-nam-chinh/3391212/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.