Âm thần của Vân Vũ Phi không những hồng hồng, lại còn ứa ra chất dịch lỏng dinh dính.
"Trời ạ, chẳng lẽ tiểu Phi của tôi quả thật đã có tri giác? Chẳng lẽ tiểu Phi của tôi đang có xuân mộng? Tiểu Phi.Vân Vũ Phi....." Doãn Xuyên điên cuồng kêu gọi.
Nhưng, Vân Vũ Phi vẫn cứ ngủ say. Nàng không hề có chút phản ứng nào.
oOo
Lại một tháng trôi qua.
Trong căn phòng làm việc rộng rãi sáng sủa của viện trưởng, một ông lão hòa nhã nhẫn nại giải thích với Doãn Xuyên và Dung An Dao: "Trong lúc hôn mê bệnh nhân vẫn có thể có cảm giác với sự kích thích từ bên ngoài. Cho nên, sau lần xuất viện này, ngoài uống thuốc, mọi người ở nhà cần nói chuyện nhiều với bệnh nhân, tán gẫu, ca hát..gắng hết sức kích thích thần kinh của bệnh nhân. Có lẽ..có lẽ kỳ tích còn cách mọi người không xa, tôi thật lòng cầu chúc cho Vân Vũ Phi có thể tỉnh lại. Bất kể lúc nào, chỉ cần cần tới bệnh viện chúng tôi, chúng tôi nhất định hết lòng phục vụ bệnh nhận"
"Vâng, cảm ơn lão viện trưởng" Dung An Dao gật đầu.
"Đừng khách khí, đó là việc phải làm" Ông lão xua tay thở dài. Có lẽ với người đã tuổi tác chừng này, quen nhìn bệnh tật sống chết, ông trông có vẻ rất dửng dưng.
Doãn Xuyên thì không thể dửng dưng như vậy. Nhìn sắc mặt ngày càng hồng nhuận của Vân Vũ Phi, lòng gã càng sốt ruột hơn. Gã xiết bao hy vọng một ngày nào đó vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-uyen-mi-anh/1561583/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.