Cửa mở, Doãn Xuyên hai tay nâng đồn bộ của Dung An Dao, cất tiếng vai nài Vân Vũ Lôi: "Tiểu Lôi, mau, mau lấy đá, khăn ướt. Em muốn chửi cũng được, muốn đánh cũng được, phải cứu tỉnh mẹ em đã rồi hãy nói"
Nhìn thấy Doãn Xuyên và mẫu thân gần như trụi thụi lụi ôm lấy nhau, còn ở trong một tư thế cực kỳ dâm đãng, Vân Vũ Lôi gần như không tin nổi vào mắt mình. Nhưng, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm chặt của Dung An Dao khiến Vân Vũ Lôi tạm thời bỏ qua cơn phẫn nộ, nàng giận dữ trừng mắt với Doãn Xuyên một cái, tức tối nói: "Mẹ em mà có chuyện gì, em nhất định không tha thứ cho anh" Nói rồi, nàng chạy vào trong phòng ăn.
Doãn Xuyên ngấm ngầm kêu khổ, mặt gã như đưa đám không ngừng cầu khẩn: "Tiểu Dung Dung của tôi, mình đừng dọa tôi nha, mau tỉnh lại đi" Có lẽ cảm thấy hơi mệt, Doãn Xuyên bế Dung An Dao đặt xuống giường. Gã thử rút dương cụ ra, nhưng dương cụ cứ như bị cột chặt lại vậy, chỉ khẽ dùng sức đã đau vô cùng. Doãn Xuyên không biết làm sao chỉ đành để mặc.
Đá lạnh tới, khăn ướt cũng được đưa tới. Doãn Xuyên bảo Vân Vũ Lôi đóng cửa lại, chỉ lo để Vân Vũ Phi đang ngủ say nghe thấy.
Mặc dù Vân Vũ Lôi rất oán giận Doãn Xuyên, nhưng nàng vẫn làm theo lời. Nhưng lúc Vân Vũ Lôi đóng cửa xong quay đầu lại, nàng phát hiện tên gia hỏa to tướng kia của Doãn Xuyên vẫn cắm trong âm đạo của mẫu thân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-uyen-mi-anh/1561579/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.