Chương trước
Chương sau
 
 
"Mụ, con không ăn nữa, mọi người cứ ăn đi." Vân Vũ Lôi dừng đũa, ôm bụng, sắc mặt tỏ ra rất khó chịu.
 
"Sao vậy? Thế này? Tỷ bị sao vậy?" Không chỉ Doãn Xuyên chấn kinh mà ngay cả Dung An Dao và Vân Vũ Phi cũng hốt hoảng. Nhìn dáng vẻ đau đớn không chịu nổi của Vân Vũ Lôi, tất cả đều vội vàng vây lấy Vân Vũ Lôi hỏi thăm.
 
"Ai, con, con hơi đau bụng, đau quá, có lẽ là do ăn hơi nhiều hải sản" Vân Vũ Lôi thích ăn đồ biển nên đương nhiên Dung An Dao cũng chuẩn bị rất nhiều hải sản. Chỉ là trước giờ Vân Vũ Lôi ăn hải sản chẳng hề hấn gì mà giờ lại khó chịu đến nỗi nói năng cũng run rẩy.
 
Dung An Dao phản ứng nhanh nhất: "Mau, mau đưa đến bệnh viện, e rằng hải sản rửa không được sạch". Nhìn Doãn Xuyên cũng tỏ vẻ lo âu bên cạnh, Dung An Dao vội vàng kéo tay Doãn Xuyên nói: "Cậu, cậu lại cõng, cõng"
 
Đương nhiên Doãn Xuyên không thể chối từ, cũng chỉ Doãn Xuyên mới có thể cõng nổi. Doãn Xuyên không chỉ là một nam tử hán, mà còn sắp trở thành một phần tử trong Vân gia bọn họ. Mặc dù so với Vân Vũ Phi thì Vân Vũ Lôi phong mãn hơn một chút nhưng cõng nữ nhân như Vân Vũ Lôi đối với Doãn Xuyên mà nói thì chỉ là một việc hết sức nhẹ nhàng.
 
"Dung a di, không sao đâu, cô yên tâm" An ủi Dung An Dao mấy câu, Doãn Xuyên cõng Vân Vũ Lôi lao ra khỏi nhà. Phía sau, Dung An Dao gọi với theo: "Có chuyện gì nhớ gọi điện về báo nhé"
 
Cơ sở hạ tầng của Tây Uyên được bố trí rất hoàn thiện, trong tiểu khu có trạm xá, ngoài tiểu khu không xa còn có một bệnh viện lớn. Với người cao quý như Vân Vũ Lôi, đương nhiên phải đến bệnh viện rồi. Nhưng khi Doãn Xuyên mồ hôi dầm dề, hơi thở phì phò đến được bệnh viện, Vân Vũ Lôi ở sau lưng lại nói với Doãn Xuyên, nàng hết đau bụng rồi.
 
"Hết đau rồi?" Doãn Xuyên rất kinh ngạc, gã muốn chứng thực một chút.
 
"Hết đau rồi, không đau chút nào nữa. Vốn là không hề đau." Vân Vũ Lôi ôm cổ Doãn Xuyên, phục trên lưng gã nũng nịu đáp.
 
"Cái gì? Em đùa như vậy mà cũng được à?" Doãn Xuyên quả thật không biết khóc hay nên cười, gã kêu lên: "Xuống mau"
 
"Em không xuống, em muốn anh cõng em suốt đời. Vừa rồi thấy anh lo lắng cho em như vậy, em rất vui, hi hi" Vân Vũ Lôi thổi nhẹ bên tai Doãn Xuyên, khiến gã phải lắc đầu.
 
"Tại sao? Tại sao em lại làm như vậy? Như vậy mọi người đều lo lắng, lát nữa em nói sao với mẹ em đây?" Doãn Xuyên làm một lèo bốn câu hỏi tại sao.
 
"Không cần hỏi em tại sao? Anh phải trả lời em vì sao trước? Vì sao anh muốn kết hôn với muội muội của em? Hôm nay anh mà không giải thích rõ đạo lý, em, em nhất định không xuống."
 
Đầu óc Doãn Xuyên xoay chuyển nhanh như chớp. Gã thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Muội muội của em thích đóng phim, đúng không?"
 
Vân Vũ Lôi đáp: "Đúng vậy, cả nhà đều biết rõ"
 
Doãn Xuyên lại hỏi Vân Vũ Lôi: "Nhưng Dung a di không đồng ý, đúng không?"
 
Vân Vũ Lôi lại gật đầu: "Đúng vậy, mẫu thân của em vẫn luôn không tán thành, bà hy vọng hai chị em chúng em đều trải qua cuộc sống an ổn yên bình." Đột nhiên, Vân Vũ Lôi như nhớ đến điều gì đó, nàng hỏi tiếp: "Vì thế, nó mới giả vờ kết hôn với anh, sau đó đi đóng phim?"
 
"Không ngờ em không những xinh đẹp mà còn thông minh thanh khiết, thật khiến anh thán phục a" Doãn Xuyên muốn bật cười, cũng may Vân Vũ Lôi không nhìn thấy vẻ mặt của gã.
 
"Cũng không xem xem em là ai" Vân Vũ Lôi cười vang. Nàng vừa đắc ý lại vừa vui vẻ, dẫu sao cũng có người khen nàng thông minh xinh đẹp. Mọi nữ nhân đều thích nam nhân khen nàng có cả trí tuệ lẫn nhan sắc.
 
Có điều, vui thì vui, nhưng nghĩ đến kế hoạch táo bạo đến vậy của Vân Vũ Phi, Vân Vũ Lôi vẫn rất lo âu: "Muội muội này của em cũng thật không thể tưởng tượng nổi, không ngờ lại có suy nghĩ như vậy. Em thấy nó nha, quả thật đã điên mất rồi. Còn anh nữa, nếu anh đã biết rồi, sao còn giúp nó? Tiếc cho Cảnh Cảnh tỷ cứ khen anh tốt trước mặt em"
 
Cõng một đại mĩ nữ trên lưng, Doãn Xuyên trong lòng mừng khấp khởi, hai khối thịt kia áp chặt lên lưng gã giống như cỗ máy mát xa tự nhiên. Dưới sự xoa ép của cỗ máy mát xa đó, nỗi mệt mỏi sau trận đại chiến bắn phá mãnh liệt với Vương Cảnh hoàn toàn tan biến.
 
Doãn Xuyên lại nghĩ đến cái cớ để đối phó. Gã cố ý thở dài một hơi, từ tốn nói: "Thật ra, anh làm vậy là có nguyên nhân cả."
 
"Nguyên nhân gì?" Vân Vũ Lôi hỏi.
 
"Em còn nhớ lần trước anh kiếm Vân Vũ Phi, cũng tức là muội muội của em để chụp quảng cáo không?"
 
"Vâng, đương nhiên em còn nhớ. Lúc đó ở bể bơi, anh còn nhận lầm em là Vũ Phi"
 
"Đúng rồi, công ty anh kiếm Vân Vũ Phi để chụp quảng cáo. Cũng là vì lợi ích của khách hàng, nếu Vân Vũ Phi đóng phim nổi tiếng, vậy quảng cáo của bọn anh cũng sẽ nổi tiếng theo, cũng tức là càng có giá trị thị trường. Cho nên vì công ty của anh, cũng vì bản thân mình, anh đáp ứng yêu cầu của muội muội em"
 
"Hứ, anh cũng thật là ích kỷ, vì bản thân mình mà bất chấp muội muội em" Vân Vũ Lôi lên tiếng trách móc.
 
Doãn Xuyên thầm khen tình cảm sâu sắc giữa tỷ muội Vân Vũ Lôi, gã lại thở dài: "Vương Cảnh nói tốt cho anh ở trước mặt em, cô ấy lại không phải cũng nói tốt cho em trước mặt anh sao? Có điều, cô ấy còn nói, nam nhân phải có tiền mới có thể đối tốt với nữ nhân, cho nên, cho nên, anh chỉ đành nỗ lực kiếm tiền, không thể để cho một người con gái yêu mình nói anh không có bản sự nha"
 
"Người con gái đó là ai?" Vân Vũ Lôi rất muốn bật cười.
 
"Người con gái đó rất đẹp, đẹp như búp hoa trong mưa vậy" Doãn Xuyên lại than thở.
 
Vân Vũ Lôi không kìm nổi nữa, nàng chẳng cần biết đến sự dè dặt của nữ hài, cất tiếng cười khanh khách không ngừng hệt như một chú chim sơn ca vậy.
 
"Chúng ta về được chưa?" Giọng Doãn Xuyên rất ôn nhu.
 
"Không, anh cõng em đi một vòng Tây Uyển" Vân Vũ Lôi bắt đầu nhõng nhẽo.
 
"Mười vòng cũng không thành vấn đề, nhưng đừng để mụ mụ em sốt ruột"
 
"Được rồi, nhưng anh phải thơm em một cái"
 
"Em không xuống anh làm sao thơm được?"
 
Vân Vũ Lôi rất không tình nguyện tụt xuống khỏi lưng Doãn Xuyên. Dưới ánh đèn đường sáng sủa, nàng vô cùng kiều diễm. Doãn Xuyên cười híp mắt ôm lấy Vân Vũ Lôi, hôn một cái lên má nàng.
 
"Nói thơm một cái thì chỉ thơm có một cái thôi sao?" Vân Vũ Lôi thẹn thùng nhìn Doãn Xuyên, dường như có chút tham lam.
 
Có lẽ là vì để đón khách, trang phục của Vân Vũ Lôi rất giản dị, áo dài tay màu trắng, váy dài quá gối màu nâu, tỏ ra rất nền nã nết na, có một ý vị rất đặc biệt, khiến cho Doãn Xuyên không dám tùy tiện mạo phạm. Chỉ là ánh mắt Vân Vũ Lôi tràn ngập nỗi khát khao mới khiến cho Doãn Xuyên có dũng khí "hôn em vạn lần cũng dám".
 
Nhưng lần này, Doãn Xuyên không chỉ hôn má Vân Vũ Lôi, gã còn cắn cắn đôi môi Vân Vũ Lôi. Môi Vân Vũ Lôi rất đẹp, giống như hai cánh hoa, căng mọng đỏ thắm, đến cả Vương Cảnh cũng thích hôn, huống chi là gã đàn ông như Doãn Xuyên?
 
Doãn Xuyên không những hôn, mà còn cắn. Gã muốn cảm nhận vì sao bờ môi này lại mê người đến vậy. Vân Vũ Lôi say mê. Nàng từ trước tới giờ chưa hề để cho nam nhân cắn môi mình như vậy. Ngọn gió đêm lướt qua, nàng ngã vào lòng Doãn Xuyên.
 
Mỹ nữ ngả vào lòng, đương nhiên khiến cho Doãn Xuyên vui mừng khôn xiết. Nữ nhân trong lòng không những đẹp đến nao lòng mà còn rất thơm. Đối diện với nữ nhân như vậy nam nhân đều không thành thật, vì thế tay gã bắt đầu không thành thật. Mặc dù Vân Vũ Lôi mặc váy dài, nhưng đồn bộ tròn lẳn vẫn hiện rõ những đường cong chết người. Tay Doãn Xuyên đã kịp thời xuất hiện trên bờ mông tuyệt mĩ của nàng.
 
"Doãn Xuyên, anh phải ưng thuận với em" Vân Vũ Lôi cũng kịp thời nói.
 
"Ưng thuận em cái gì?" Doãn Xuyên thu lại tâm tư tản mác, cũng thu lại bàn tay phóng túng.
 
"Em nhận thấy Vũ Phi rất tín nhiệm anh, bất kể thế nào anh cũng không được để cho nó đi mất" Nép người trên ngực Doãn Xuyên, Vân Vũ Lôi có thể nghe thấy nhịp tim Doãn Xuyên đập.
 
"Ừ, anh đồng ý, anh sẽ cố hết sức" Doãn Xuyên gật đầu.
 
"Vũ Phi rất hồn nhiên, nhưng tâm địa rất tốt, anh đừng ức hiếp nó" Vân Vũ Lôi lại nói.
 
"Không, tuyệt đối không ăn hiếp, sao anh có thể ăn hiếp cô ấy chứ?" Doãn Xuyên có vẻ thiếu tự nhiên.
 
Một cỗ xe cứu thương từ trong bệnh viện phóng vọt ra, phát ra tiếng còi hụ chói tai, làm Doãn Xuyên và Vân Vũ Lôi bừng tỉnh.
 
"Chúng ta trở về đi, mụ nhất định rất lo lắng" Rời khỏi vồng ngực Doãn Xuyên, nhưng tay Vân Vũ Lôi vẫn nắm chặt cánh tay Doãn Xuyên.
 
Trên đường về nhà, Doãn Xuyên có một cảm giác rất kỳ diệu. Gã cảm giác như mình đang yêu. Đột nhiên, Doãn Xuyên nắm lấy tay Vân Vũ Lôi, mười ngón tay đan vào nhau. Vân Vũ Lôi mỉm cười. Nàng ôn nhu nắm tay phối hợp với Doãn Xuyên.
 
Hứng lấy ngọn gió, tay trong tay dạo bước, đó mới là sự lãng mạn giữa các cặp tình nhân. Doãn Xuyên cần cảm giác đó. Mặc dù ở cùng với Vương Cảnh cũng rất vui vẻ, nhưng vẫn có cảm giác lén lén lút lút, còn ở cùng với Vân Vũ Lôi lại nhẹ nhàng, tùy ý, cảm giác rất khác nhau.
 
Doãn Xuyên lại nhớ tới Vương Cảnh, nghĩ tới Vân Vũ Lôi ở bên cạnh cũng là do Vương Cảnh giới thiệu và bố trí, trong lòng gã có thật nhiều cảm xúc. Chẳng lẽ từ trong sâu xa, ông trời đã sắp xếp đển Vương Cảnh làm quý nhân trong số mệnh của Doãn Xuyên?
 
Dung An Dao và Vân Vũ Phi chính đang chuẩn bị đến bệnh viện thì nhìn thấy Vân Vũ Lôi sắc mặt bình thường trở về. Dung An Dao và Vân Vũ Phi cùng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
 
"Điện thoại của anh hết pin, chị em lại không mang theo điện thoại, đang sốt ruột định tới bệnh viện thì hai người quay trở về" Vân Vũ Phi cao hứng nói với Doãn Xuyên.
 
"Ha ha, không sao, chị em uống chút thuốc là hết đau ngay" Doãn Xuyên mỉm cười an ủi Vân Vũ Phi.
 
Vân Vũ Lôi mặc dù sắc mặt tỏ ra bình tĩnh, chỉ là ráng hồng trên cần cổ vẫn chưa hoàn toàn tan hết. Ánh mắt nàng ngoại trừ nhìn Doãn Xuyên dường như chẳng nhìn gì khác.
 
"A, a, không sao thì tốt. Lại đây, chúng ta ăn tiếp." Dung An Dao vội vàng kêu mọi người ngồi xuống. Có điều rất nhanh nàng đã phát hiện ra tốc độ Vân Vũ Lôi ăn hải sản không hề chậm hơn bình thường.
 
"Tỷ, chị còn ăn nhiều đồ biển vậy sao?" Vân Vũ Phi cũng ngạc nhiên.
 
"Không sao, bác sỹ nói không phải là đồ biển có vấn đề, có thể ăn tùy ý, mọi người ăn đi" Vân Vũ Lôi cảm thấy cực kỳ ngon miệng.
 
"Doãn Xuyên, cảm ơn cậu, cậu xem, mời cậu ăn một bữa cơm mà còn phiền phức như vậy. Nào, uống canh nào" Dung An Dao đích thân múc cho Doãn Xuyên một bát canh.
 
"Không cần cảm ơn đâu a, đó là việc nên làm mà" Doãn Xuyên vội vàng đón lấy, trước sự thúc giục "uống khi còn ấm" của Dung An Dao, uống cạn bát canh nóng thơm nức đó.
 
Ngồi ăn giữa ba nữ nhân, Doãn Xuyên có cảm giác như lọt vào một thế giới khác. Cả ba nữ nhân đó đều đẹp tựa thiên tiên, lại mỗi người mỗi vẻ. Vân Vũ Phi thì hồn nhiên đáng yêu, Vân Vũ Lôi thì yêu kiều động lòng người. Nhưng còn, nhưng còn, trong lòng Doãn Xuyên lại nghĩ xem phải dùng từ gì để hình dung được Dung An Dao đang ngồi đối diện. Doãn Xuyên mượn việc uống canh để lén lút ngắm nhìn Dung An Dao mấy cái. Hắn phát hiện hôm nay Dung An Dao dường như còn đẹp hơn mấy phần so với lần đầu gặp mặt. Vẻ mặt vui vẻ không nói, đến cả đôi môi cũng tô son hồng.
 
Nữ nhân tuổi năm mươi tô son không nhiều, nữ nhân tuổi năm mươi tô son khiến người ta chấp nhận được càng ít. Nhưng nữ nhân tuổi năm mươi sau khi tô son lại khiến người ta có cảm giác thật đẹp thật chẳng có mấy ai. Nhưng Dung An Dao lại khiến cho Doãn Xuyên cảm thấy rất đẹp.
 
Thứ gì đẹp, đương nhiên Doãn Xuyên phải nhìn thêm vài cái. Nhưng chỉ vài cái thôi đã xuất hiện vấn đề.
 
Ba mẹ con mặc dù vừa ăn vừa nói chuyện, nhưng ánh mắt và đề tài của ba người đều không nằm ngoài Doãn Xuyên. Còn ánh mắt Doãn Xuyên càng nhìn nhiều về phía Dung An Dao, mặc dù là nhìn lén, nhưng Dung An Dao vẫn có thể cảm giác được. Nàng không chỉ từng trải, mà còn rất tinh tế. Mới đầu Dung An Dao còn cảm thấy đó là sự ngưỡng mộ của vãn bối đối với trưởng bối, nhưng dần dần Dung An Dao phát hiện ánh mắt Doãn Xuyên nhìn nàng toàn lén lén lút lút.
 
Người nhìn thẳng vào mắt người khác mới là quang minh chính đại, chỉ có người thiếu tự tin mới lén lút nhìn người khác.
 
Vì sao Doãn Xuyên lại thiếu tự tin?
 
Nghĩ đến vấn đề đó, khuôn mặt Dung An Dao như nóng lên. Nàng biết rõ uy lực nhan sắc của mình. Nàng thậm chí còn biết rõ nam nhân từ chín tuổi đến chín mươi chín tuổi đều có ý nghĩ tòng ten khi nhìn thấy nàng. Vì thế từ trước tới nay Dung An Dao luôn rất chú ý giữ gìn. Gần như nàng không hề có điều tiếng gì. Đơn thân mấy chục năm, dường như nàng đã mất hứng thú với nam nhân.
 
Nhưng mấy ngày nay Dung An Dao lại cảm thấy kỳ quái. Kỳ quái vì trong đầu luôn xuất hiện một hình bóng. Trong lòng nàng cũng không hiểu tại sao. Mà người đó lại chỉ là một nam nhân tướng mạo bình thường, huống chi nam nhân đó lại là bạn trai của con gái., có lẽ còn là con rể tương lai của mình nữa.
 
Mặc dù tướng mạo Doãn Xuyên bình thường, nhưng mũi cao, ánh mắt sâu sắc, có vẻ sầu muộn. Càng quan trọng hơn là, toàn thân gã toát ra một loại mùi rất nam tính. Kiểu mùi vị vừa kiên cường lại vừa nhu tình đó rất mâu thuẫn, nhưng dường như Doãn Xuyên lại có cả. Cũng có lẽ là vì dạng khí chất kỳ quái đó đã cuốn hút Dung An Dao mãnh liệt.
 
Để chuẩn bị cho bữa cơm hôm nay Dung An Dao đã cố ý đi mua một bộ váy không tay rất thời trang. Váy màu ngà, phối hợp với chiếc áo không tay màu xanh sẫm, mặc dù cổ áo xẻ hơi sâu, ẩn ước có thể nhìn thấy nhũ câu, nhưng nhìn thoáng qua thì tỏ ra đoan trang đơn giản. Thậm chí nàng còn xử lý sạch cả lông nách, bởi vì mặc áo không tay mà lại xuất hiện những thứ bất nhã sẽ khiến nam nhân khó coi.
 
Doãn Xuyên vẫn tiếp tục nhìn trộm. Điều đó càng khiến Dung An Dao cảm thấy bất an. Nàng có vẻ như tức giận, nhưng phần nhiều là bất lực. Vì thế, Dung An Dao cố ý hỏi Doãn Xuyên rất nhiều vấn đề, về công tác này, thân nhân này.. Còn Doãn Xuyên tỏ ra vụng về hơn nhiều so với lần gặp đầu. Thật may là hai bảo bối Vân Vũ Lôi, Vân Vũ Phi hưng phấn đến nỗi như hai chú chim non, cứ líu ra líu ríu nói không ngừng, Dung An Dao mới không cảm thấy khó xử.
 
Có điều, Dung An Dao rất lo lắng. Nàng bắt buộc phải nhắc nhở Doãn Xuyên.
 
"Doãn Xuyên, yêu một người cần phải yêu hết lòng, ngàn vạn lần đừng có tam tâm lưỡng ý, nữ nhân trên thế gian rất nhiều, nhưng chỉ có tiểu Phi yêu cậu nhất, cậu đừng làm gì có lỗi với nó."
 
"Cái đó đương nhiên, cái đó đương nhiên, cháu sẽ lấy tình yêu cả đời để bảo vệ cô ấy" Lời bày tỏ của Doãn Xuyên khiến Vân Vũ Phi rất vui, nhưng vẻ mặt Vân Vũ Lôi lại tức thì sầm xuống.
 
Doãn Xuyên càm giác thấy dưới gầm bàn Vân Vũ Lôi tặng cho gã một cú đá đầy tức tối. Doãn Xuyên làm ra vẻ vô tội liếc nhìn Vân Vũ Lôi một cái. Vừa định nói gì đó, đột nhiên gã phát hiện Dung An Dao nhìn Vân Vũ Lôi mấy cái, lại nhìn nhìn gã mấy cái. Doãn Xuyên không khỏi ngứa ngáy da đầu, thầm hô không hay. Lòng nghĩ, chẳng lẽ người già thành tinh?
 
Quả nhiên, bữa cơm vừa xong, Dung An Dao liền lên tiếng: "Tiểu Phi, tiểu Lôi, các con ra ngoài đi dạo, mẹ có chuyện muốn nói với Doãn Xuyên."
 
Vân Vũ Lôi và Vân Vũ Phi nhìn nhau mấy cái, thè thè lưỡi rồi ra khỏi nhà.
 
Trong căn nhà to như thế mà chỉ còn lại Dung An Dao và Doãn Xuyên.
 
Doãn Xuyên không ngừng xoắn tay vào nhau, trong lòng thấp thỏm không yên đợi chờ, không biết Dung An Dao muốn nói gì với gã.
 
"Doãn Xuyên, cậu đã quen tiểu Lôi trước đây?" Dung An Dao thủng thỉnh hỏi, ngữ khí ôn nhu, nhưng lại đi thẳng vào chủ đề.
 
"Không, không quen, nhưng nhìn, nhìn thấy rồi" Doãn Xuyên thận trọng ứng phó. Gã biết, Dung An Dao đã nảy lòng ngờ vực.
 
"À, nhưng cô thấy tiểu Lôi có vẻ như quen biết cậu" Dung An Dao cố tình không nhìn Doãn Xuyên. Nàng vuốt vuốt lọn tóc mai, ánh mắt hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Tim Doãn Xuyên đập loạn lên, nhưng gã chỉ có thể tiếp tục phủ nhận: "Không có à, có thể là vừa rồi sau khi đưa cô ấy tới bệnh viện nên mọi người quen thuộc nhau hơn, cho nên nói chuyện thoải mái hơn"
 
"Tiểu Lôi nói chuyện không mấy khi tùy tiện, nhưng biểu tình của nó cho cô thấy, cầu và tiểu Lôi không những quen biết từ trước, mà còn..
 
Trái tim Doãn Xuyên như nhảy lên tận cuống họng. Gã không kịp suy xét đã vội buột miệng hỏi: "Mà còn làm sao?" Lời vừa ra khỏi miệng, Doãn Xuyên liền cảm thấy hối hận. Gã thầm chửi mình ngu như heo.
 
Quả nhiên, Dung An Dao cười liền, cười vè phong tình vạn chủng, cười có vẻ đắc ý: "Nếu cậu không quen tiểu Lôi từ trước, sao cậu lại còn hỏi "mà còn"? Các cậu không gạt nổi đâu"
 
Doãn Xuyên không ngờ nổi Dung An Dao không những phong hoa tuyệt đại, mà còn giảo hoạt hơn người, dựng lên một cái bẫy, bản thân đến nghĩ cũng không kịp đã nhảy vào tròng.
 
"Cháu, bọn cháu, quen nhau chưa lâu" Câu này của Doãn Xuyên là sự thật. Quả thật thời gian gã quen biết hai tỷ muội Vân gia không nhiều.
 
Nhưng Dung An Dao lại không tin. Nàng thu lại vẻ mặt vui vẻ, lạnh lùng nói với Doãn Xuyên: "Con gái cô nghĩ gì, cô thân là mẹ phải hiểu rõ hơn ai hết. Nhất cử nhất động của nó cô đều hiểu rõ. Sau khi các cậu từ bệnh viện trở về, nó cứ nhìn cậu mãi, mới đầu cô còn cho là con nhỏ cảm ơn cậu, cảm ơn cậu cõng nó đến bệnh viện. Nhưng khi nó tiếp tục ăn đồ biển, cô liền biết có điều kỳ lạ. Bởi vì, cô cũng hơi biết một chút về y học thường thức, bất kể là vì lý do gì làm cho đau bụng, bác sỹ đều sẽ không cho phép bệnh nhân ăn hải sản. Tiểu Lôi không những ăn, mà còn ăn rất nhiều. Xem ra các cậu tuyệt không đến gặp bác sỹ. Nếu như không đến gặp bác sỹ tức là cũng không đến bệnh viện. Vậy là tiểu Lôi giả vờ đau bụng. Vì sao tiểu Lôi phải giả vờ đau bụng? Ban đầu cô chỉ mới hoài nghi, nhưng vừa rồi, qua ánh mắt mà cậu nhìn tiểu Lôi, cô liền hiểu ra, hiểu ra cậu và tiểu Lôi nhất định có quan hệ. Hừ hừ, kết quả cô cố ý lấy lời để thử, cậu liền lộ ra sơ hở."
 
Doãn Xuyên toát mồ hôi lạnh. Gã biết, gã đã bị đánh bại, bị một nữ nhân đánh bại. Ngụy biện luôn là điểm mạnh của Doãn Xuyên, nhưng lần này, cho dù Doãn Xuyên có mười cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng. Gã không cách nào giải thích được dự tính ban đầu của gã.
 
Bởi vì tất cả đều mang trong đó mục đích không thể nói với người khác.
 
"Cô chờ cháu giải thích. Cô không hy vọng lát nữa sẽ phải hỏi con gái cô" Ngữ khí của Dung An Dao tỏ ra khá nghiêm khắc.
 
"Xong rồi, lão yêu tinh này thật lợi hại" Doãn Xuyên nguyền rủa Dung An Dao trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rất oan ức. Doãn Xuyên biết lúc này trầm mặc là thứ vũ khí tốt nhất. Khi mà chưa nghĩ ra bất kỳ cái cớ hay đối sách nào, nói lung tung sẽ khiến mình thất bại thảm hại hơn.
 
Thời gian cứ trôi. Vào lúc Doãn Xuyên lo cuống không biết bản thân phải ứng phó ra sao, cửa đột nhiên mở tung ra, Vân Vũ Lôi và Vân Vũ Phi thở hổn hển chạy vào, kêu lên kinh hoàng: "Xảy chuyện rồi, Tây Uyển chúng ta có người chết. Có nhiều cảnh sát lắm. Nghe nói người chết là một vị phó chủ tịch Man United"
 
"Phó chủ tịch Man United? Có phải là họ Triệu không?" Doãn Xuyên bật đứng lên khỏi sô pha.
 
"A, đúng, đúng rồi. Bọn em nghe người ta nói, đúng là họ Triệu, gọi là Triệu Hiển gì đó. Doãn Xuyên, sao anh biết?" Vân Vũ Lôi hỏi.
 
"Anh có nghe nói về ông ta, sao ông ta lại chết? Có biết không?" Doãn Xuyên không dám nói gã quen biết Triệu Hiển, bởi vì Triệu Hiển này là một người mua hàng của gã. Chiếc chen men vàng mà về tay thì sẽ bán cho Triệu Hiển. Giá Triệu Hiển đưa ra thật không tệ. Lão chết rồi, điều đó khiến Doãn Xuyên có chút lo lắng.
 
Vân vũ Lôi nói tiếp: "Dường như, dường như là vợt lên từ dưới dòng Bạch lộc giang. A! Sợ quá"
 
"Bạch lộc giang?" Doãn Xuyên lẩm bẩm, vừa khéo tiếp xúc với ánh mắt Vân Vũ Phi, Doãn Xuyên nhận thấy sắc mặt Vân Vũ Phi trắng bệch ra. Bởi vì Doãn Xuyên từng dọa nàng một phen ở bên dòng Bạch lộc giang.
 
Doãn Xuyên vội vàng ôm lấy Vân Vũ Phi an ủi một hồi.
 
Vốn dĩ lúc này chính là thời điểm để Doãn Xuyên kiếm cớ ra về. Nhưng mọi người vạn lần không ngờ nổi, Dung An Dao ở bên cạnh lại kích động đến run lẩy bẩy, trong miệng như lẩm bẩm điều gì đó, nhưng mọi người đều nghe không rõ. Thân thể nàng đột nhiên nghiêng đi, ngã xuống sô pha ngất xỉu.
 
"Mụ....."
 
"Mụ....."
 
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.