Khi Lý Ngân Hách mở đôi mắt đau rát ra, đã là buổi chiều ngày hôm sau. Xuyên thấu qua khe hở bức màn buông xuống nhìn ra bên ngoài, ngày vẫn u ám.
Ngân Hách xoay người xuống giường, nhưng bởi vì hạ thân đau nhức xé rách như bị sét đánh nên dừng lại, y ấn cái trán cẩn thận hồi tưởng, chuyện tình đêm qua dần dần rõ ràng hơn, mỗi một phần đau đớn, mỗi một tấc sung sướng đều từng chút giọt giọt từ trong chỗ sâu thẳm của đầu óc trồi lên trên mặt nước.
Lý Ngân Hách sửng sờ ở trên giường.
Qua một lúc lâu sau, cậu mới mặt đỏ tai hồng chậm rãi vùi mặt vào đầu gối, trong đôi mắt có điểm ẩm ướt, bởi vì cậu phát hiện, trong lòng có sợ hãi, có ôn nhu, có một chút ngọt ngào cùng vài phần lúng ta lúng túng, chỉ duy nhất không có chính là —— hối hận.
Đỏ mặt nhớ lại đôi tay ôn nhu mà hữu lực đêm qua, lần đầu trải qua cảm giác kích đau cùng tâm trí trống rỗng, giọng nói nhẹ nhàng an ủi, Ngân Hách nhịn không được vùi mặt càng sâu. Đúng vậy, có lẽ kể từ buổi sáng ngoài cửa cô nhi viện, cậu đã thích Lý Đông Hải, lúc hắn cười bảo mình gọi hắn là Đông Hải, lúc hắn đưa tay dạy mình đeo caravat, lúc hắn lắc đầu bảo mình đi đổi tây trang… Lý Ngân Hách cũng đã lo được lo mất mình sẽ bị sa vào trong đó.
“Lý… Đông… Hải, Đông… Đông Hải, Đông Hải… Hải… Hải.”
Ôm hai đầu gối, Lý Ngân Hách thấp giọng lẩm bẩm cho mình nghe, thẳng đến khi cảm thấy hai gò má tựa như thiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-trang-ai-tinh/201375/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.