Chương trước
Chương sau
<!---->Chuyển giao giữa xuân hạ, cây cối rậm rạp. Trong rừng cây xanh biếc, Mã Siêu, Mã Hưu cùng Mã Đại mang theo một số binh sĩ đang xuyên qua rừng cây, chạy sâu vào trong rừng. Nơi đi qua, không ngừng truyền đến tiếng sột soạt.
Sắc mặt Mã Đại tái nhợt, vì đổ máu quá nhiều mà có vẻ có chút tiều tụy.
Vai của gã đã được băng bó đơn giản, nhưng vạt áo bên vai phải đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ.
" Bùm! "
Lúc Mã Đại theo Mã Siêu và Mã Hưu chạy trốn, dưới chân mềm nhũn, bùm một tiếng ngã xuống đất. Miệng hắn va vào đất, dùng tư thế như vậy ngã xuống đất, trong miệng còn kèm theo bùn đất. Vì ngã xuống đất, lại đập trúng miệng vết thương trên vai phải, đau đến độ Mã Đại nhe răng trợn mắt, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán.
Mã Siêu và Mã Hưu thấy Mã Đại ngã sấp xuống, vội dừng lại.
Mã Hưu thoắt cái chạy về, đưa tay nâng Mã Đại dậy, nói: "huynh trưởng, ta vịn ngươi đứng dậy ".
Trong Mã Siêu, Mã Đại cùng Mã Hưu, chỉ có Mã Hưu không bị thương. Trên người Mã Siêu mặc dù nhiều chỗ bị thương, nhưng vẫn có thể kiên trì. Nhưng mà, thương thế của Mã Đại nghiêm trọng, ngay cả đi đường cũng khó khăn.
Hắn cắn chặt răng, lảo đảo đứng lên, dùng sức giãy khỏi sự đở vịn của Mã Hưu, nói với Mã Siêu: "huynh trưởng, cơ thể ta quá hư yếu, thật sự không chạy nổi nữa. Ngươi cùng Mã Hưu đi trước đi, ta theo ở phía sau, có thể chạy thoát thì chạy, chạy không thoát ta liều mạng với truy binh của Vương Xán ".
Lúc nói, hô hấp của hắn cũng có vẻ hơi dồn dập.
Sắc mặt Mã Siêu chợt nghiêm, quát to: "nói nhảm, chúng ta cùng đi! " lúc nói chuyện, Mã Siêu đã đi đến bên cạnh Mã Đại, đưa tay khoác cánh tay của Mã Đại, vịn Mã Đại đi về phía trước.
Vừa đi, Mã Siêu vừa nói: "chúng ta cùng một đời, là hai huynh đệ, há có thể để ngươi lại, đi nhanh lên đi".
Mã Đại và Mã Siêu, mặc dù không phải là anh em ruột, nhưng quan hệ lại rất tốt.
Mã Siêu thấy Mã Đại cam chịu, trong lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng cũng vì Mã Đại muốn lưu lại một mình mà cảm động.
Mã Đại chủ động lựa chọn lưu lại, cũng không phải là không muốn sống nữa, mà lại muốn tranh thủ thời gian cho Mã Siêu và Mã Hưu, lưu lại một con đường sống cho hai người. Dù sao thân thể của hắn cũng suy yếu, nếu cùng Mã Siêu đi, nhất định sẽ liên lụy tới Mã Siêu và Mã Hưu. Điểm này, Mã Đại và Mã Đằng đều có suy nghĩ giống nhau, đều nguyện ý vì người thân mà cam nguyện trả giá tánh mạng của mình.
Mã Đằng chủ động lưu lại cản hậu, là để bọn người Mã Siêu có thể sống sót.
Mã Đại lưu lại, là để không liên lụy Mã Hưu và Mã Siêu, có thể khiến hai người có thể sống sót được.
Nhưng Mã Siêu kiên quyết như thế, Mã Đại chỉ có thể tiếp tục đi tới.
Mã Siêu dìu lấy Mã Đại, mà Mã Hưu cũng đi tới dìu lấy Mã Đại, hai người mang theo Mã Đại tiếp tục lên đường. Binh sĩ chung quanh vừa đề phòng truy binh phía sau, lại vừa mở đường rất nhanh, tiến vào trong núi rừng.
Mã Đại được hai người dìu lấy, vô cùng cảm động.
Đoàn người, rất nhanh chạy vào trong rừng.
Nhưng, tốc độ nhóm của Mã Siêu hiển nhiên kém tốc độ Lã Mông mang binh đuổi theo.
" báo! "
Tiếng bước chân truyền đến, một binh sĩ rất nhanh đã chạy tới, đứng ở bên cạnh Mã Siêu nói: "Đại công tử, đằng sau phát hiện truy binh của Vương Xán, bọn họ đang giết vào trong rừng".
Mã Siêu nhíu màu, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Nhanh như vậy liềnđã đuổi tới, há không phải là...
Mã Siêu hít sâu một cái, ổn định cảm xúc kích động, quát to: "Mau, tiếp tục lên đường! " cho dù bọn họ chạy trốn nhanh, nhưng vì có Mã Đại liên lụy, chung quy không cách nào chạy trốn hết sức, tốc độ đi đường cũng không nhanh. Cả đám binh sĩ đều chạy tới bẩm báo tin tức, truyền tin tức có truy binh tới.
Lúc này, sốt ruột nhất chính là Mã Đại.
Một mình hắn liên lụy tốc độ đi đường của tất cả mọi người, khiến mọi người đều bị truy binh đuổi kịp.
Sau khi suy nghĩ một phen, Mã Đại rốt cuộc hạ quyết tâm.
Hắn dùng lực giãy khỏi cánh tay của Mã Siêu và Mã Hưu, đứng vững, nhìn Mã Siêu, vẻ mặt kiên nghị nói: "huynh trưởng, thúc phụ không thể ngăn chặn đại quân của Vương Xán, bây giờ cứ để ta ở lại cản bọn chúng". Lúc nói, Mã Đại từ trong tay binh sĩ tiếp nhận một thanh đại thương, chuẩn bị hấp dẫn truy binh đuổi theo.
Mã Hưu nghe xong không nói gì.
Nhưng Mã Siêu lại lắc đầu nói như chém đinh chặt sắt: "không được, huynh đệ chúng ta ba người, há có thể để ngươi lưu lại một mình ".
Mã Đại lắc đầu, nói: "huynh trưởng, ngươi quên lời cuối cùng của thúc phụ rồi sao? Thúc phụ chết, còn cần người báo thù đó! Ta chết đi, cũng phải có người báo thù! "
Hắn hít sâu một hơi, nói năng rất có khí phách: "Thù giữa chúng ta và Vương Xán, không thể quên, cũng không thể nào quên. Chúng ta có thể có người tử vong, nhưng không thể chết hết toàn bộ, nhất định phải có người báo thù. Người báo thù này, phải là ngươi. Huynh trưởng, ngươi gánh vác hưng vong cùng cừu hận cả tộc Mã thị, không thể bởi vì ta mà chết ở chỗ này. Ta lưu lại, không cần tranh luận nữa".
Ánh mắt Mã Đại lạnh thấu xương, nhìn về phía binh sĩ chung quanh, quát to: "ai nguyện ý cùng ta lưu lại? "
" ta lưu lại! "
" ta cũng lưu lại! "
...
Thanh âm vừa rơi xuống, liền có cả đám binh sĩ đứng ra, quyết ý cùng Mã Đại chịu chết. Mặc dù Bọn họ là binh sĩ không nhận thức được chữ lớn, nhưng cũng là người có cốt khí. Cho dù là tiểu nhân vật, cũng có khí phách của tiểu nhân vật. Cả đám binh sĩ thấy chết không sờn, quyết ý đi theo Mã Đại, bọn họ biết ngăn trở truy binh của Vương Xán là chỉ còn đường chết, nhưng mà cam nguyện chết vì Mã gia.
Bởi vì, trong lồng ngực còn có một bầu nhiệt huyết.
Mã Đại nhìn cả đám binh sĩ, xoay người thi lễ thật sâu với tất cả binh sĩ.
Mã Siêu và Mã Hưu đều cảm động không thôi, vì có binh sĩ như vậy mà tự hào.
Lúc này, binh sĩ phụ trách cảnh giới lại chạy về, bẩm báo rằng binh sĩ của Vương Xán đã đuổi kịp. Mã Đại sau khi nghe xong, nhìn về phía Mã Siêu, nói: "huynh trưởng, thời gian khẩn cấp, đi nhanh đi! "
Mã Siêu nhìn về phía Mã Đại, nói: "Mã Đại, nếu thật không được, cứ đầu hàng trước, giữ được tánh mạng rồi tính ".
Mã Đại cũng không nói lời nào, thúc giục Mã Siêu cùng Mã Hưu rời khỏi.
Mã Siêu hít sâu một cái, mang theo Mã Hưu cùng mấy binh sĩ rời đi.
Mã Đại chậm rãi nói: "các huynh đệ, các người nguyện ý lưu lại với Mã Đại, Mã Đại ở đây cảm tạ chư vị. Chúng ta ngăn trở truy binh của Vương Xán, nếu cứng đối cứng với bọn họ, nhất định là lấy trứng chọi đá, không tạo nên bất kỳ tác dụng gì. Bởi vậy, chúng ta phóng về phía truy binh của Vương Xán trước, sau đó phân tán ra để chạy trốn. Mọi người có thể chạy nhanh bao nhiêu thì chạy nhanh bấy nhiêu, chỉ cần có thể hấp dẫn sự chú ý của truy binh là được ".
Dừng một chút, Mã Đại hỏi: "các huynh đệ, hiểu rõ chưa? "
Binh sĩ lưu lại hét lớn: "Rõ rồi! "
Thanh âm rất lớn, nhất định sẽ hấp dẫn sự chú ý của truy binh, nhưng Mã Đại biết vị trí của hắn rất có thể đã bị truy binh của Vương Xán tra được, cho nên cũng không che dấu.
Mã Đại quát to: "tốt, chúng ta hấp dẫn sự chú ý của đại quân Vương Xán trước, rồi lại chạy ra bốn phía".
Dừng một chút, Mã Đại nói: "chư vị, ta nhờ các ngươi! "
Binh sĩ chung quanh đều gật mạnh đầu, sau đó lập tức chạy về phía truy binh, đi hấp dẫn sự chú ý của truy binh Vương Xán. Trong rừng cây, tay phải của Mã Đại nắm chặt lấy đại thương, để thân thể có thể đứng vững. Máu tươi trên người Mã Đại mặc dù đã ngừng chảy ra, nhưng vì đổ máu quá nhiều, thân thể đã vô cùng hư nhược rồi.
Mã Đại cũng muốn chạy trốn, nhưng không có sức, chỉ có thể ở lại tại chỗ này. Binh sĩ lưu ở tại chỗ biết rõ tình huống, nhưng vẫn cứ lựa chọn lưu lại cùng Mã Đại.
Thời gian trôi qua, xa xa rốt cuộc truyền đến tiếng bước chân.
Rất hiển nhiên, truy binh đã tới rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.