Mèo là một loài động vật không được người ta quá mức yêu quý.
Lục Hoàn Khang lại không hề có tôn nghiêm của một người chủ, thường xuyên đi theo lưng A Huyền ra sức lấy lòng, thế nhưng A Huyền cho tới bây giờ vẫn luôn trả về cho y sắc mặt kiêu chảnh.
“Mèo ơi, ăn cá nào!”
No rồi, cám ơn.
Không thèm để ý.
“Mèo ơi, tới chơi nào!”
Không thèm để ý.
“Mèo ơi, tới đây!”
“Ngao ~~~~~~~~~~”
A Huyền nhảy xuống từ cành cây, vểnh đuôi nhào vào ngực Lục Hoàn Khang.
Mèo là một loài động vật tương đối thích ảo tưởng.
Chứng cớ chính là, tất cả những thứ phía trên đều là tưởng tượng.
Thực tế luôn luôn tàn khốc.
Lục Nhị thiếu gia đúng là thích mèo yêu*, điều kiện tiên quyết là trong tay không cầm sách. Chỉ cần mở sách ra một cái, mèo yêu liền tự động bị tống vào lãnh cung, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng thông. A Huyền còn thử nằm trên giường kêu, suýt chút thì bị đè bẹp.
*”Yêu” trong từ “yêu tinh”.
Lục Hoàn Khang thường xuyên chìm ngập trong những chồng sách lớn, ba phương tám hướng, vây tới mức nhìn đâu cũng chẳng thấy.
A Huyền đứng trên ghế, ảo tưởng Lục Hoàn Khang ngày nào đó đột nhiên không đọc sách, mỗi ngày đều câu cá, mỗi ngày đều bưng một con cá nhỏ tươi sống để lấy lòng hắn.
Hừ ╭(╯^╰)╮
Lạnh lùng với ta lâu như vậy, cho là ta sẽ tùy tiện khuất phục sao?
Hàm A Huyền hếch lên, ngạo kiều nói: “Cút, không ăn!”
“?”
Lục Hoàn Khang từ trong sách ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-song-truc/1809018/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.