Ánh bình minh nhè nhẹ, sương mù lượn lờ trong rừng, làm phai đi sắc biếc của trùng trùng lá trúc.
Góc tường mọc ra từng tảng rêu xanh ẩm ướt mềm mại, tiếng chim ríu rít tràn bên tai, dòng suối trong vắt từ tường viện dẫn tới, tí tách, tí tách, từng giọt nước trong suốt rơi suống ao nhỏ…. Nắng mai như mộng, còn sâu thẳm trong rừng trúc, bọn họ đang hưởng thụ mây mưa hoan ái.
Giấc mộng to gan nhất trong đời này của Yến Sâm, cũng không dám vọng tưởng đến tình cảnh như vậy.
Chân ngọc treo trên cao, đạp loạn vào một gốc thanh trúc, vách trúc lạnh lẽo mà trơn nhẵn. Theo từng lượt cố gắng của Lục Hoàn Thành vào thân thể hắn, cành lá trên đỉnh đầu vang tiếng xào xạt, thân trúc lay động, rơi xuống rất nhiều lá nhỏ, phủ trên bùn đất.
Rừng trúc trong Lục trạch cũng không tính là lớn, cách mấy chục cây thanh trúc vươn thẳng kia, Yến Sâm có thể mơ hồ nhìn thấy cửa tây, thậm chí có thể mờ mờ thấy màn lụa tung bay bên giường. Nếu như Duẩn Nhi tỉnh lại, ghé qua cửa sổ đưa mắt ra ngoài, là có thể nhìn thấy bóng dáng hai vị phụ thân phóng đãng triền miên.
Bọn họ…. đang trốn hài tử thâu hoan.
Sự thật này kích thích Yến Sâm cực kỳ, hắn phá lệ mẫn cảm, cực dễ động tình. Tràng vách ê ẩm sưng đau, bên trong co rút, hô hấp càng lúc càng mất trật tự, thân thể trong giây lát tan thành một vũng nước, làm ướt viền mắt khóe môi.
Hắn dựa trên đầu vai Lục Hoàn Thành, vì…. sảng khoái khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-song-truc/1809003/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.