Lục Hoàn Thành lúc này mới thu hồi khí lực, thúc giục hắn: “Nói đi.”
Vừa nói vừa lắc hông hai cái, ý là nếu không nói thật, tiếp tục lấy cực hình hầu hạ.
“Mùa hè năm ngươi mười bảy tuổi, có một đêm, ngươi ở đây, trong gian phòng này, hóng gió một mình…” Yến Sâm bên cạnh thở gấp nghẹn ngào, “Ta, lần đầu hóa ra thân người, thấy ngươi đang ngủ, liền len lén tới thăm ngươi…. ta muốn lại gần ngươi một chút, cho nên mới trèo lên giường. Sau đó, ngươi nửa tỉnh nửa mê đè ta xuống, khiến ta…. làm … làm…”
Yến Sâm ấp úng, khó chịu chọn một từ: “…Làm cái đó.”
Lục Hoàn Thành lục lọi trí nhớ một lát, thân thể cứng lại: “Đêm đó… không phải mộng xuân?!”
“A!”
Hắn kích động một cái, suýt nữa đẩy Yến Sâm từ trên giường xuống, vội vàng đỡ lấy Yến Sâm, cẩn thận từng li từng tí nâng mặt hắn:
“Ngươi có phải… từ mười ba năm trước đã thích ta rồi?”
Hồi hộp chờ đợi một câu trả lời, tựa như chàng thanh niên mới biết yêu.
Thế nhưng Yến Sâm lắc đầu: “Không phải.”
“Không phải?” Lục Hoàn thành sắc mặt trầm xuống, đột nhiên nghĩ đến một khả năng. “Ta cưỡng bách ngươi?”
Yến Sâm vẫn lắc đầu.
“… A Sâm?”
“Là mười sáu năm.” Yến Sâm nhìn y, trong mắt chứa đầy tình ý, “Lần đầu tiên mở mắt vào mười sáu năm trước, ta… liền thích ngươi.”
Cho tới hôm nay, ngươi cuối cùng mới biết được thời khắc ấy, thanh âm đầy sợ hãi lần đầu tiên trái tim ta thức tỉnh.
Lục Hoàn Thành nói không nên lời.
Đầu óc y trống rỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-song-truc/1808999/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.