Edit: Gấu
Beta: Raph
Yến Sâm vẫn luôn lo lắng sợ hãi, sợ sẽ có một ngày Lục Hoạc Thành rời xa mình, một nửa đến từ thói quen yêu sâu đậm mà không thể có được trong suốt mười một năm, lòng luôn thấp thỏm nhớ mong, mặc dù cuối cùng cũng đạt được, nhưng vẫn cảm thấy không chân thực, một nửa kia là vì hắn và Lục Hoàn Thành gặp nhau, thực sự vô cùng tình cờ.
Tình cờ đến nỗi chỉ cần thiếu đi một lần cơ duyên đó, hôm nay vẫn sẽ như nửa năm trước, không ai nhận ra ai.
Một người, một trúc, không tình cảm không danh phận.
Yến Sâm thường xuyên bị ác mộng bủa vây, trong mộng, Lục Hoàn Thành không hề biết hắn, càng không yêu hắn, gương mặt lạnh lùng, ném một cái quạt tre trước mặt hắn, chỉ vào khung lụa rách nát, xương quạt vỡ vụn, trách hỏi hắn so với quạt tre có gì khác nhau, còn muốn diệt trừ yêu khí của hắn, tiêu diệt ham muốn tội lỗi của hắn, tự tay đào lên trúc thân ngoài cửa tây, chém thành từng khúc, đốt thành một đống tro tàn khét lẹt, bỏ lại ở chốn hoang vu.
Yến Sâm mồ hôi đầm đìa tỉnh giấc, xung quanh tối đen, đưa tay lên không nhìn thấy năm ngón. Trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, ngay cả trong mộng hay ngoài mộng, cũng hận chấp niệm bản thân quá sâu, không chịu an phận làm một cây trúc xanh, lại cứ một lòng muốn phá vỡ mộng cảnh hư vô kia thành thật, ngu ngốc hóa ra nguyên thân, đi tìm Lục Hoàn Thành, cuối cùng làm trò cười cho thiên hạ, tự mình rước lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-song-truc/154589/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.