Edit: Gấu
Beta: Raph
Cuối cùng vẫn là Lục Hoàn Thành mềm lòng chiều theo ý hắn, không cần nghe giải thích, đưa Yến Sâm gấp rút trở về thành Lãng Châu.
Lộ trình nửa ngày, xe ngựa nhanh hơn nữa cũng không kịp vào thành. Mắt thấy màn đêm buông xuống, hai người tìm một thôn sơn khói bếp lượn lờ nghỉ tạm, gửi hai mươi văn tiền, ngủ trọ tại hậu viện nhà thôn trưởng.
Gian phòng đơn sơ rách nát, đã lâu không có người ở, tỏa ra mùi ẩm mốc khó chịu. Vách tường loang lổ, nước sơn bong tróc. Thẩm tử* coi nhà qua loa thu thập một phen, lau sạch cái bàn bụi bặm, đặt trên giường một bộ đệm chăn thêu hoa màu đỏ tươi, cười ngại ngùng nói chỉ có thể thu xếp như vậy, tuy rằng hơi kì lạ nhưng dù sao hai vị cũng là biểu huynh biểu đệ, quan hệ thân thiết, không cần để ý những tiểu tiết này.
*Thẩm tử, nghĩa là “bà thím” theo cách gọi hiện đại, là cách để gọi người phụ nữ nhỏ tuổi hơn mẹ mình.
Yến Sâm cười nói không sao, tự mình tiễn nữ nhân kia ra ngoài, đóng cửa phòng xoay người lại, đột nhiên bị Lục Hoàn Thành đè trên cánh cửa.
“Mau cởi áo khoác ra.”
Lục Hoàn Thành rất thẳng thắn. Ánh nến nhảy nhót, trong con ngươi đen nhánh ánh lên một điểm sáng, giống như mặc ngọc* ướt át.
*Mặc ngọc = ngọc đen
Yến Sâm rụt cổ lại, liên tục lắc đầu: “Lạnh”
Lục Hoàn Thành không hề dao động: “Cứ cởi ra rồi ta lập tức ôm ngươi lên giường, bảo đảm không để ngươi rét run.”
Yến Sâm chỉ có thể dùng lý do này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-song-truc/154586/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.