*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Gấu
Beta: Raph
Giữa trưa ngày thứ ba, xe ngựa chậm rãi chạy vào địa phận Lãng Châu.
Mặt trời lúc ấy rất ấm áp, Yến Sâm nằm dựa ở cửa sổ mơ màng ngủ, ngửi thấy thoang thoảng mùi thơm quen thuộc của bùn đất và cỏ xanh. Hắn chậm rãi tỉnh lại, vén mành lên ngắm nghía, phía xa xa là một rặng núi chạy dài, mây lững lờ trôi, từng tia từng tia nắng xiên nghiêng, không khác gì lúc hắn rời đi nửa năm trước.
Lữ khách đường xa đẩy cửa bước vào nhà, bụi bặm tung bay, ký ức năm xưa từng chút ùa về.
Đây là nhà hắn.
Cũng là nhà Lục Hoàn Thành.
Bàn tay Yến Sâm bị Lục Hoàn Thành nắm lấy, đầu ngón tay không thôi run rẩy – hắn cũng không rõ trong lòng mình là chờ mong nhiều hơn hay là sợ hãi nhiều hơn.
Hắn dùng thân phận là khách đến nhà, tới thăm một nơi hắn từng sống suốt ba trăm năm.
Trước đây hắn chẳng liên quan gì tới những câu chuyện trong ngôi nhà này, sống chết cũng được, yêu hận cũng thế, hắn sinh ra ở trong trúc đình yên bình thanh tịnh, làm một vị khách lạnh nhạt đứng nhìn, coi giữ một căn phòng bình thường, chờ một người chẳng hay lui tới. Thế nhưng hôm nay muốn đi vào, lại bị ngàn tơ vạn sợi*, tình cảm chất chồng như lưới nhện bủa vây. Bủa vây, sẽ không thể động, không thể động, sẽ không thể tránh thoát, mỗi một ngày trôi qua, chẳng hay trong kẽ hở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-song-truc-2/185308/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.