N năm sau này, Huyền Thanh đạo trưởng tiên phong đạo cốt đứng ở đỉnh núi Kim Đỉnh Sơn, mặt đầy tức giận: “Cây trúc kia của nhà ngươi đã trở lại rất nhiều năm rồi!” A Huyền vui vẻ gật đầu: “Đúng vậy!” Đạo trưởng phùng mang trợn mắt: “Vậy tại sao còn tới lấy nước nữa!” A Huyền: “Ngươi chưa nói không để cho ta lấy nước = =” … Đạo trưởng giận dữ: “Vậy ngươi mang mấy thùng là có ý gì?!” A Huyền quay đầu liếc thùng nước, thản nhiên nói: “Mỗi ngày tới một chuyến rất mệt, đổi thành thùng đựng nước, kết quả là rút ra cả thùng!” Đạo trưởng sụp đổ: “Đám mèo con này đến là có ý gì?!” A Huyền càng thản nhiên: “Thùng lớn như vậy, một con mèo như ta sao mang được.” Sau đó dùng cái đuôi ngoắc ngoắc đám mèo con, mỉm cười nói: “Gọi gia gia* nào mấy đứa.” (ông nội) Tiểu Môi Cầu* (lễ phép): “Con chào gia gia! Meo~” (hòn than nhỏ) Tiểu Tuyết Cầu* (lễ phép): “Con chào gia gia! Meo~” (quả cầu tuyết nhỏ) Tiểu Hôi Cầu* (lễ phép): “Con chào gia gia! Meo~” (quả cầu màu tro nhỏ) Tiểu Hoa Cầu* (lễ phép): Con chào gia gia! Meo~” (quả cầu nhiều màu nhỏ) Huyền Thanh đạo trưởng: “Gia gia chào mấy bảo bảo.” Nói xong không khỏi ngửa mặt lên nhìn trời, sắc mặt chợt xanh chợt trắng, quơ lấy quơ để cây phất trần. A Huyền thở dài: “Thật là một đạo trưởng vui buồn thất thường, đoán không ra.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]