Lúc này Hoàn Thúy mang ấm sắc thuốc từ trong nhà đi ra, thấy hai vị thiếu gia đều đứng bên ngoài, nhanh chóng bẩm báo nói phu nhân đã uống hết thuốc, đang ở trong phòng yên giấc. Sau đó cẩn thận né bọn họ, định đi ra góc sân rửa bình.
A Huyền gọi nàng lại, nói với Lục Hoàn Khang: “Nhị thiếu gia thỉnh ngươi nhắc lại những gì ta nói một lần, là do ca ca ngươi không nghe thấy, hay là tất cả mọi người không nghe thấy.”
Hoàn Thúy ôm ấm sắc thuốc đứng trên bậc thang, mặt mũi mờ mịt.
Lục Hoàn Thành không lộ ra vẻ gì, mắt lạnh quan sát họ còn có thể làm cái gì, khoảng chừng ba bốn hơi thở yên tĩnh qua đi, Hoàn Thúy bỗng nhiên liên tiếp gật đầu, hai bông khuyên tai hình giọt nước lay động, phụ họa nói: “Đúng vậy đúng vậy! Nhị thiếu gia cũng cảm thấy kỳ quái đúng không? Chúng ta kỳ thực.....nghị luận sau lưng, Yến công tử lớn lên xinh đẹp, nhìn thế nào cũng là nam, làm sao có thể...... Làm sao có thể......”
Nói đến chỗ mấu chốt, âm thanh bỗng thấp xuống, một chữ cũng không nghe rõ.
Lục Hoàn Thành cảm thấy ba người này tựa như đang nói mật ngữ, hai bên đều rõ trong lòng, nhưng lại xem mình như cái bóng mà trêu đùa, nộ khí phát ra, xốc áo Hoàn Thúy lớn tiếng nói: “Các ngươi đến cùng đang nói cái gì?!”
Hoàn Thúy hoa dung thất sắc, đôi mắt đẹp đong đầy nước, sợ hãi vô cùng nhìn y.
“Đừng nói nữa, y không nghe thấy!”
Lục Hoàn Khang thấy Hoàn Thúy nói nửa ngày, Lục Hoàn Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-song-truc-2/1494760/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.