Sáng hôm sau Nguyễn Văn Thành sai con trai là Văn Dũng dẫn ba nghìn quân lên đánh thăm dò. Thịnh sai tướng Phong mang năm nghìn quân chặn đánh ở phía Nam quân của Lê Văn Duyệt còn mình đích thân cùng các tướng và một vạn quân chặn đánh phía Bắc. Chưa bao giờ đánh nhau thật nhìn cảnh mấy vạn quân hò reo Thịnh cũng thấy run, chẳng trách vua Cảnh Thịnh bỏ chạy, giờ đâm lao phải theo lao. Thấy vậy Thái úy Lê Văn Hưng là quân sư từ thời vua Quang Trung nhắc khẽ ngài cứ giao các tướng theo lệnh là được, bệ hạ thân đáng giá ngàn vàng không cần phải đích thân ra trận, Thịnh thầm nghĩ chắc lão này sợ lát nữa mình bỏ chạy quân ta lại mất nhuệ khí thua trận đây. Hắn hắng giọng hét lên
- Hỡi ba quân tướng sĩ đây là giờ phút cho quân Nguyễn Ánh biết thế nào là sức mạnh Tây Sơn, chúng ta có chết cũng không phải là lũ hèn nhát cho chúng biết hào khí của Rạch Gầm Xoài Mút, Ngọc Hồi - Đống Đa …
-Chiến ! Chiến.
Qua ba tháng phần nào binh sĩ cũng cảm thấy mến vị vua rất bình dị và quan tâm đến binh lính này lên mọi người đồng thanh hô
-Chiến! Chiến…
Thấy ba nghìn quân lên núi đoán giặc lên thăm dò tướng Lê Văn Hưng nhắc
- Quân địch chắc định lên thăm dò chưa đánh toàn lực bệ hạ chỉ cần sai võ tướng nào đó mang một nghìn quân cung nỏ và súng điểu thương ra đánh chặn, chưa cần tung hết quân để giấu thực lực.
Thịnh gật nhẹ, lúc đó tiểu tướng Thắng xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-son-canh-thinh-trieu-dai-moi/1120287/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.