Chương trước
Chương sau
Hứa Chính Phong nói những lời vô liêm sỉ nhưng mặt vẫn không biểu cảm gì, nhưng còn Lý Tiểu San sắp đứng không vững rồi, người đàn ông này bị điên rồi à? Khi không lại…“ Tôi đùa thôi “ Hứa Chính Phong cười nói. Đôi khi trêu ghẹo cô thế này đúng là vui mà, lâu rồi mới được gần Lý Tiểu San như vậy.

“ À…haha “ Lý Tiểu San cười lớn, đúng rồi là đùa thôi, người như chủ tịch đây làm gì để ý đến con sâu rượu như cô chứ?

“ Vậy điều kiện tôi đưa ra, cô có đồng ý không?”.

“ Nếu như cô không đồng ý, vậy tiền viện phí sẽ được trừ vào tiền lương của ba tháng tới “ Hứa Chính Phong nói, anh chính là muốn dồn cô đến đường cùng, ép Lý Tiểu San không còn đường mà lui đi.

Lý Tiểu San siết chặt tay, ba tháng lương…

Cô cắn môi dưới, cuối cùng đáp:” Tôi…tôi đồng ý, tôi sẽ cùng chủ tịch ăn cơm trưa “.

Thà ăn cơm miễn phí còn hơn là đói suốt ba tháng trời, với lại chỉ ba tháng thôi, cô cố gắng sẽ vượt qua mà. Ăn cơm với chủ tịch đâu có đáng sợ mấy, đúng rồi…làm gì mà đáng sợ chứ?

“ Vậy lại đây nào “.

Lý Tiểu San rụt rè bước đến, cô ngồi xuống ghế đối diện với anh, tâm tình Hứa Chính Phong đang rất tốt, anh đưa đũa cho cô rồi bảo:”Mau ăn đi không thức ăn nguội “.

Cô gượng cười, cầm đũa gắp thức ăn,ngồi ăn chung với người có quyền lực nhất nơi đây làm sao tôi có thể nuốt trôi đây? Thật sự không hiểu tại sao anh lại đưa ra điều kiện này, bây giờ vừa ăn cơm vừa áp lực muốn xỉu lên xỉu xuống đấy.

“ Ăn đi “.

Anh gắp một miếng sườn bỏ vào phần cơm của cô, Lý Tiểu San đưa mắt nhìn đồ ăn trên bàn. Không ngờ rằng những món này đều là mấy món cô thích, đây là trùng hợp sao?

“ Chủ tịch…đây là khẩu vị của anh sao?”.



“ Đúng vậy “ Hứa Chính Phong đáp, đây là anh đã căn dặn đầu bếp làm những món cô thích. Rất lâu rồi anh không cùng Lý Tiểu San ăn cơm thế này, đành viện cớ và nói dối để được như bây giờ đây.

Lý Tiểu San ô một cái, thì ra chỉ là trùng hợp thôi. Chủ tịch làm sao biết cô thích ăn gì chứ, đúng là cô nghĩ quá nhiều rồi…

Cũng may là khẩu vị giống nhau nên cô có thể ăn ngon miệng cho ba tháng tới rồi.



Hết giờ nghỉ trưa cô quay lại phòng làm việc, mọi người đều đang đợi cô trở về. Nhìn thấy Lý Tiểu San bình an vô sự liền hỏi:” Sao rồi? Chủ tịch gọi cô đến đó làm gì?”.

Lý Tiểu San nhìn tất cả, bây giờ cô không nên nói về việc ăn trưa cùng chủ tịch. Người người trong công ty nhất định sẽ nhìn cô với ánh mắt khác ngay, ăn cơm cùng cấp cao có nên xem là ưu ái đặc biệt không?

“ Có vài số liệu tôi phụ trách ngài ấy muốn tôi giải thích rõ thêm, loay hoay cuối cùng đến hết giờ nên tôi quay lại “ Lý Tiểu San nói. Cô không muốn làm nhân vật chính cho những chủ đề bàn tán trong công ty, như vậy sẽ tốt hơn nếu cô nói thật.

Mọi người ô lên, đúng là như vậy sao? Chủ tịch gọi Lý Tiểu San gặp riêng chỉ vì số liệu?



Ở phòng làm việc, Hứa Chính Phong vui vẻ vì được dùng bữa trưa cùng cô. Anh đã lên sẵn thực đơn những món cô thích và thay đổi trong suốt ba tháng sắp tới, còn những điều anh dành cho cô về sau còn nhiều nhiều và dài dài, nhất định sẽ để Lý Tiểu San bất ngờ và có ấn tượng với anh.

Nhìn tấm ảnh trên tay, bên trong chính là ảnh anh và cô chụp chung, gương mặt Lý Tiểu San lúc ấy không vui vẻ gì, vì tấm ảnh này…là anh ép cô chụp cùng mình!

“ Anh xin lỗi “ Hứa Chính Phong nói nhỏ.

Bây giờ anh sẽ bù đắp cho em, nhất định anh sẽ chuộc lại mọi lỗi lầm năm xưa mà mình đã gây ra.





Một ngày trôi qua nhanh như chớp mắt, Lý Tiểu San cầm túi xách và rời khỏi chỗ ngồi. Cô đến thang máy đi xuống đại sảnh, không ngờ lại gặp Hứa Chính Phong lần nữa.

Đúng là trùng hợp đến kì lạ.

Cô cúi đầu chào anh, sau đó nhanh chân bước đi thật xa. Còn đứng gần anh nữa cô nghỉ thở mất thôi.

Hứa Chính Phong nhìn bộ dạng hấp tấp của cô chỉ cười, thư kí Đồng phía sau hỏi:” Chủ tịch, chúng ta…”.

“ Không cần đâu “ Hứa Chính Phong nói, anh biết thư kí của mình sắp nói gì. Nếu gần với cô quá Lý Tiểu San sẽ sinh nghi về anh.

Cứ từ từ là được, ba tháng sắp tới chỉ cần làm đúng theo kế hoạch anh đã chuẩn bị từ trước.

À không, từ rất lâu rồi.



Lý Tiểu San ngồi trên xe bus mà thở nhẹ ra,một ngày mà đụng mặt chủ tịch ba lần đúng là sợ chết khiếp mà. Cứ đà này cô sợ muốn tắt thở mất thôi.

Cô lấy tai nghe trong túi ra, thói quen của cô chính là nghe nhạc trên xe bus khi về nhà.

Xe dừng đến trạm, cô bước xuống rồi đi bộ về nhà. Cũng may là nhà cô gần đây nên không mất quá nhiều thời gian.

Mở cửa bước vào, Lý Tiểu San nhanh chóng vứt bỏ mọi thứ, cô ngã mình xuống giường rồi thốt lên:” Thiên đường…đây chính là thiên đường!!!”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.